NovelToon NovelToon

Chương 12: Đừng mơ tưởng

Thịnh Trường Du đưa Ninh Trinh đến trước cửa nhà họ Ninh.

Khi xe dừng hẳn, hắn bảo với phụ tá: “Cậu xuống trước đi.”

Phụ tá gật đầu, rời xe.

Ninh Trinh ngồi đó, lòng đầy bất an, không biết nên biện minh thế nào.

Vừa rồi, cô suýt chút nữa mất kiểm soát cảm xúc. Nhờ việc cố ôm chặt Thịnh Trường Du, cô mới không bị cuốn vào những ảo ảnh của ký ức.

Nhưng hành động đó đã chọc giận hắn.

Thịnh Trường Du hạ cửa kính xe xuống, tự châm điếu thuốc.

Khói thuốc lượn lờ, ánh sáng lờ mờ khiến gương mặt hắn khó nhìn rõ. Chỉ khi tàn thuốc bập bùng sáng lên, mới thoáng thấy biểu cảm lạnh lùng và khó chịu trên khuôn mặt hắn.

Trong đó còn có chút giận dữ.

“Ninh Trinh.” Hắn gọi tên cô, như một mệnh lệnh.

Ninh Trinh cũng muốn đứng nghiêm chào hắn, liền ngồi thẳng người: “Có mặt, Đốc quân.”

“Đừng tưởng có chút nhan sắc mà mơ tưởng trở thành người phụ nữ của tôi. Tại sao tôi cưới cô, người ngoài không biết, nhưng cô thì rõ.” Giọng Thịnh Trường Du lạnh buốt.

Ninh Trinh siết chặt tay: “Đốc quân, tôi không hề mơ tưởng.”

“Nói một đằng, làm một nẻo, đúng là giả dối đến cực điểm. Quả không hổ là con gái của Ninh Châu Đồng.” Giọng hắn đầy khinh miệt.

Ninh Trinh cắn chặt môi.

Đúng là cô sai, nhưng việc này lại kéo cả cha cô vào để hắn sỉ nhục.

“Hãy làm tròn vai ‘phu nhân của Đốc quân’ của cô, an phận thủ thường. Những gì cô được hưởng ở nhà cũ, tôi sẽ không thiếu một xu.

Thể diện phu nhân Đốc quân bên ngoài, chỉ cần cô không tự chuốc họa, nhà họ Ninh biết điều, tôi sẽ nâng đỡ cô, tuyệt đối không để cô mất mặt.

Nhưng nếu cô vẫn không hài lòng, thì đừng trách tôi vô tình. Cô có chút nhan sắc mà không biết trời cao đất dày sao?” Thịnh Trường Du nhấn mạnh mấy chữ cuối, giọng nói như từng chiếc gai nhọn đâm vào Ninh Trinh.

Cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm ức.

Cô biết Thịnh Trường Du là người chua ngoa, nhưng không ngờ mình lại phải đối mặt với sự cay nghiệt ấy nhanh đến vậy.

Mặt cô nóng ran, như bị người ta tát liên tục.

Nhưng lỗi là ở cô trước.

Cô ngồi im, mất một lúc lâu mới kìm được cảm xúc, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh hơn: “Em nhớ rồi, Đốc quân.”

“Xuống xe.”

Cách nói cứ như đang quẳng một món đồ bỏ đi.

Ninh Trinh lập tức mở cửa xe, không ngoái đầu lại, nhanh chóng bước lên bậc thềm nhà mình, gõ cửa thật mạnh.

Tiếng đập cửa vang vọng khắp sân. Người gác đêm vội vàng ra mở cửa cho cô.

Ninh Trinh bước vào, mang theo nỗi bẽ bàng, ấm ức và mệt mỏi, quay trở về sân riêng của mình.

Thịnh Trường Du hút hết điếu thuốc, ra hiệu cho phụ tá lên xe, rồi trở về phủ Đốc quân.

Trong thư phòng, Trình Bách Thăng đang nằm trên ghế sô pha chợp mắt.

“... Là người của Hồng Môn, chỉ là một hương chủ nhỏ dưới tay Mạnh Tân Lương. Tôi đã cho người giải hắn đến chỗ Mạnh Tân Lương rồi. Hắn sẽ cho anh một lời giải thích.” Trình Bách Thăng vừa tỉnh dậy, nói.

Anh ta uống một ngụm nước, nhìn thấy Thịnh Trường Du ngồi xuống ghế thái sư, mặt đầy vẻ bực bội, liền tò mò: “Vẫn còn giận à?”

Chẳng phải anh đã đánh người rồi sao?

Thông thường, Thịnh Trường Du không phải người thù dai, đánh xong là xong chuyện.

“Không phải vì chuyện đó.” Thịnh Trường Du ra hiệu cho Trình Bách Thăng rót rượu.

Trình Bách Thăng mở tủ rượu, lấy ra một chai whisky, rót hai ly, một ly đặt trước mặt Thịnh Trường Du, một ly anh ta tự uống trước một ngụm.

Rượu của Trình Bách Thăng còn chưa kịp nuốt xuống, anh đã nghe thấy Thịnh Trường Du nói:

“Cậu có mặt thì Ninh Trinh nhìn khá đoan trang; cậu không ở đó, cô ta lại lẳng lơ còn hơn cả gái xã giao. Thật là chướng mắt.”

Trình Bách Thăng suýt bị rượu sặc.

Ninh Trinh ư?

Lần cuối anh gặp Ninh Trinh là ở lễ cưới của Thịnh Trường Du. Khi đó, cô trang điểm đậm, anh không nhìn rõ dung mạo, nhưng cảm thấy cô rất điềm tĩnh và thông minh.

Tối nay, khi chơi bài, cô càng thể hiện rõ sự giáo dưỡng tốt và năng lực vượt trội của mình.

Vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn anh rời đi, đánh giá của Thịnh Trường Du về cô lại tụt xuống đáy vực?

“Người nhà họ Ninh, hừ.” Thịnh Trường Du cười lạnh, “Tôi không nhìn lầm bọn họ.”

Trình Bách Thăng uống thêm một ngụm rượu, rồi lên tiếng: “Có thể là hiểu lầm gì đó?”

“Ý cậu là sao? Chẳng lẽ tôi không đáng để con gái nhà họ Ninh dốc hết sức mưu tính?”

Trình Bách Thăng vội chữa lời: “Không phải ý đó…”

Ngừng một chút, anh vẫn nói: “Trường Du, cậu có thành kiến rất sâu với Ninh Châu Đồng. Thực lòng mà nói, ông ta là người rất có tài.”

“Ông ta có dã tâm lớn.” Thịnh Trường Du đáp.

“Cậu còn trẻ, dưới tay cậu, các trưởng bối ai chẳng có dã tâm lớn. So ra, Ninh Châu Đồng là người thông minh.”

“Người thông minh mà lại muốn tạo phản?”

Trình Bách Thăng nghĩ: Chẳng phải là do cậu ép người ta sao?

Cậu đã hạ nhục ông ta, còn không cho phép người ta phản kháng? Ninh Châu Đồng là thuộc hạ của cậu, chứ không phải gia nhân trong nhà.

Ngay cả hoàng đế, khi đối diện với những lão thần quyền cao chức trọng, cũng phải khóc lóc, kéo về phe mình, chứ không phải đối đầu cứng rắn.

“Thần tử” và “nô tài” là hai khái niệm khác nhau.

Nếu một bậc quân vương mà chỉ có toàn nô tài dưới tay, ngai vàng cũng chẳng thể vững bền.

Trình Bách Thăng muốn khuyên, nhưng Thịnh Trường Du đang thiếu ngủ, lại bị Ninh Trinh chọc giận, nên chẳng muốn nghe bất kỳ điều gì.

Anh uống hết ly rượu, đặt xuống bàn rồi cáo từ.

Sau khi về nhà, Ninh Trinh chui vào chăn, vùi đầu cho đến gần sáng mới chợp mắt.

Trong mơ, cô vẫn thấy cảnh Thịnh Trường Du đuổi theo mình mà mắng.

Cô giật mình tỉnh dậy, không sao ngủ lại được.

Giữa tiết trời hè nóng bức, cô chẳng có chút tinh thần, cũng không thiết ăn uống, phải mất hai ngày mới hồi phục lại.

Nhưng điều kỳ lạ là, cô không mơ thấy Văn Lương Dư.

Kể từ khi Văn Lương Dư qua đời, Ninh Trinh đã chìm trong u sầu suốt nửa năm, sau đó mới cố gắng vực dậy tinh thần, chấp nhận rằng anh đã ra đi.

Cô rất muốn mơ thấy anh, nhưng anh dường như đã quyết tâm rời khỏi cuộc đời cô, không hề xuất hiện ngay cả trong mơ.

Giống như anh muốn cô quên đi mình, để bắt đầu một cuộc sống mới, nên trong mơ cũng chẳng cho cô gặp lại.

Ninh Trinh ở lại nhà mẹ đẻ gần nửa tháng, đến gần lễ Trung Nguyên, thì nhà cũ của họ Thịnh gửi người đến mời cô trở về dự lễ cúng.

“Lễ cúng ở nhà cũ, Đốc quân sẽ về sao?” Vừa về đến nơi, Ninh Trinh hỏi người bên cạnh.

Bà quản gia họ Tào đáp: “Theo lý thì chắc sẽ về, dù sao ngài ấy cũng là gia chủ.”

Ninh Trinh: “…”

Bà Tào lại hỏi: “Phu nhân có cần tôi đi hỏi thăm không?”

Ninh Trinh vội lắc đầu: “Không cần!”

Ở nhà cũ họ Thịnh, cô chưa có chỗ đứng vững. Nếu để người của cô đi dò la tin tức, nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

Nếu chuyện đó truyền đến tai Thịnh Trường Du, hắn lại nghĩ cô cố tình dò hỏi hành tung của hắn, vẫn chưa hết hy vọng với hắn, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Ninh Trinh tự nhủ rằng mình không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Thịnh Trường Du có nói gì, cô cũng không để tâm.

Đến lễ Trung Nguyên, nhà cũ họ Thịnh đã chuẩn bị sẵn vàng mã và lễ vật.

Điều khiến Ninh Trinh thở phào là Thịnh Trường Du không về dự lễ cúng.

Người chủ trì buổi lễ là Nhị thúc của hắn.

Ninh Trinh nhẹ nhõm hẳn.

Bà Tào lại nói với cô: “Theo lý thì Đốc quân phải về chủ trì mới đúng. Nhưng nghe người làm nói, vào dịp lễ lớn, Đốc quân luôn ưu tiên đến viếng mộ cô Tô trước.”

Ninh Trinh hỏi: “Bà nghe ngóng hay tình cờ nghe được?”

“Tình cờ nghe được thôi.”

Ninh Trinh thở phào: “Từ nay về sau, chuyện liên quan đến Đốc quân, nếu tôi không dặn dò, bà không được tự ý đi tìm hiểu. Nghe được thì nói với tôi, nhưng đừng ra ngoài nhiều lời.”

Bà Tào gật đầu.

Ninh Trinh chẳng bận tâm chuyện cô Tô nào cả, cô chỉ thấy nhẹ nhõm vì mình đã tránh được một lần phải gặp Thịnh Trường Du.

Nhưng, vận mệnh dường như luôn muốn trêu đùa cô.

Truyện Hot

Chapter
1 Chương 1: Cầu hôn Ninh Trinh
2 Chương 2: Gặp gỡ Đốc quân
3 Chương 3: Đêm tân hôn
4 Chương 4: Người đàn ông khiến cô chột dạ
5 Chương 5: Thử thách
6 Chương 6: Vợ và thiếp
7 Chương 7: Gặp mặt Đốc quân
8 Chương 8: Lá gan lớn
9 Chương 9: Đốc quân chống lưng
10 Chương 10: Hầu Hạ Một Đêm
11 Chương 11: Tựa vào lòng ngực ấm áp
12 Chương 12: Đừng mơ tưởng
13 Chương 13: Tự mình bước vào cửa phủ Đốc quân
14 Chương 14: Đáp ứng mọi yêu cầu
15 Chương 15: Ban thưởng cho Ninh Trinh
16 Chương 16: Đốc quân bảo vệ
17 Chương 17: Ôm lấy Ninh Trinh
18 Chương 18: Anh trai của...
19 Chương 19: Anh dám bắt nạt vợ tôi?
20 Chương 20: Ninh Trinh càng đẹp hơn
21 Chương 21: Cô ta đến đây làm gì?
22 Chương 22: Giả tạo
23 Chương 23: Âm mưu bị lộ
24 Chương 24: Ninh Trinh phản kích
25 Chương 25: Trong viện cô có giấu đàn ông sao?
26 Chương 26: Người bên gối
27 Chương 27: Tranh thủ mang thai
28 Chương 28: Ninh Trinh muốn đào mộ
29 Chương 29: Đốc quân ra tay
30 Chương 30: Cút xuống
31 Chương 31: Bí mật, tôi không thể nói
32 Chương 32: Thăm bệnh, ở lại phủ Đốc quân
33 Chương 33: Ân sủng bảy ngày
34 Chương 34: Thật sự sảy thai rồi sao?
35 Chương 35: Đốc quân chỉ quan tâm đến phu nhân
36 Chương 36: Tránh mặt Đốc quân
37 Chương 37: Thủ đoạn của anh ta
38 Chương 38: Chỉ tiếp lời Ninh Trinh
39 Chương 39: Khoe của trước mặt phu nhân Đốc quân
40 Chương 40: Oán thù giữa Thịnh Trường Du và nhà họ Ninh
41 Chương 41: Đốc quân có cầu tất ứng
42 Chương 42: Đúng là bữa tiệc Hồng Môn
43 Chương 43: Mang súng đến buổi hẹn
44 Chương 44: Ninh Trinh nổ súng
45 Chương 45: Kẻ dưới quyền, không xứng nói chuyện với Ninh Trinh
46 Chương 46: Cơn giận của Đốc quân
47 Chương 47: Là con ruột sao?
48 Chương 48: Thay Phu nhân Đốc quân xả giận
49 Chương 49: Cùng nhau đi nghe hát
50 Chương 50: Ninh Trinh cãi nhau còn giỏi hơn
Sau Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Một Đêm Bạc Đầu - Sơ Điểm Điểm

322 Chương

1
Chương 1: Cầu hôn Ninh Trinh
2
Chương 2: Gặp gỡ Đốc quân
3
Chương 3: Đêm tân hôn
4
Chương 4: Người đàn ông khiến cô chột dạ
5
Chương 5: Thử thách
6
Chương 6: Vợ và thiếp
7
Chương 7: Gặp mặt Đốc quân
8
Chương 8: Lá gan lớn
9
Chương 9: Đốc quân chống lưng
10
Chương 10: Hầu Hạ Một Đêm
11
Chương 11: Tựa vào lòng ngực ấm áp
12
Chương 12: Đừng mơ tưởng
13
Chương 13: Tự mình bước vào cửa phủ Đốc quân
14
Chương 14: Đáp ứng mọi yêu cầu
15
Chương 15: Ban thưởng cho Ninh Trinh
16
Chương 16: Đốc quân bảo vệ
17
Chương 17: Ôm lấy Ninh Trinh
18
Chương 18: Anh trai của...
19
Chương 19: Anh dám bắt nạt vợ tôi?
20
Chương 20: Ninh Trinh càng đẹp hơn
21
Chương 21: Cô ta đến đây làm gì?
22
Chương 22: Giả tạo
23
Chương 23: Âm mưu bị lộ
24
Chương 24: Ninh Trinh phản kích
25
Chương 25: Trong viện cô có giấu đàn ông sao?
26
Chương 26: Người bên gối
27
Chương 27: Tranh thủ mang thai
28
Chương 28: Ninh Trinh muốn đào mộ
29
Chương 29: Đốc quân ra tay
30
Chương 30: Cút xuống
31
Chương 31: Bí mật, tôi không thể nói
32
Chương 32: Thăm bệnh, ở lại phủ Đốc quân
33
Chương 33: Ân sủng bảy ngày
34
Chương 34: Thật sự sảy thai rồi sao?
35
Chương 35: Đốc quân chỉ quan tâm đến phu nhân
36
Chương 36: Tránh mặt Đốc quân
37
Chương 37: Thủ đoạn của anh ta
38
Chương 38: Chỉ tiếp lời Ninh Trinh
39
Chương 39: Khoe của trước mặt phu nhân Đốc quân
40
Chương 40: Oán thù giữa Thịnh Trường Du và nhà họ Ninh
41
Chương 41: Đốc quân có cầu tất ứng
42
Chương 42: Đúng là bữa tiệc Hồng Môn
43
Chương 43: Mang súng đến buổi hẹn
44
Chương 44: Ninh Trinh nổ súng
45
Chương 45: Kẻ dưới quyền, không xứng nói chuyện với Ninh Trinh
46
Chương 46: Cơn giận của Đốc quân
47
Chương 47: Là con ruột sao?
48
Chương 48: Thay Phu nhân Đốc quân xả giận
49
Chương 49: Cùng nhau đi nghe hát
50
Chương 50: Ninh Trinh cãi nhau còn giỏi hơn
©2020 - 2024 Novelbiz Team