NovelToon NovelToon

Chương 11: Tựa vào lòng ngực ấm áp

Từ câu lạc bộ Kim Phụng bước ra, lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng. Đường phố vẫn náo nhiệt, ánh đèn neon nhuộm cả hàng cây, tán lá xanh rì như được phủ một lớp men thủy tinh sáng lấp lánh.

Những chiếc xe kéo qua lại không ngừng, những người chơi đêm dần dần quay về.

Ven đường, vài người bán hàng rong gánh thúng, bày bán đồ ăn khuya.

Ninh Trinh còn trẻ, uống liền ba cốc cà phê lúc đánh bài, mệt thì có nhưng không cảm thấy buồn ngủ.

“Muốn ăn gì không?” Thịnh Trường Du hỏi.

“Đốc quân, hay là về nhà ăn đi? Các cửa tiệm đều đóng cửa cả rồi, chỉ còn vài người bán sủi cảo và hoành thánh thôi.” Ninh Trinh trả lời.

Thịnh Trường Du liếc nhìn cô.

Hắn rút thuốc lá ra, châm lửa. Khói mỏng bay lên, ánh mắt hắn lướt qua cô mà hỏi: “Cô ra nước ngoài mấy năm?”

“Ba năm.” Ninh Trinh thật thà đáp.

“Ba năm mà đã nuôi thành cái khẩu vị Tây, đến sủi cảo, hoành thánh cũng ăn không nổi à?”

Ninh Trinh: “…”

Cô đã cùng hắn chơi bài cả đêm, hao tâm tốn sức, giờ còn phải nghe những lời mỉa mai như vậy.

Đúng là phí công mà không được lòng.

“Trường Du, anh nói chuyện sao cứ phải đâm chọt? Ninh Trinh là phu nhân của anh, đâu phải kẻ thù.” Trình Bách Thăng đứng bên cạnh lên tiếng.

Đúng là lời nói hợp tình hợp lý.

Nhưng mà nghĩ kỹ, làm phu nhân của hắn, chẳng khác nào làm kẻ thù.

“Ăn chút gì đi, bụng đói mà về nhà thì cũng chẳng ngủ được đâu.” Trình Bách Thăng quay sang khuyên Ninh Trinh.

Ninh Trinh gật đầu đồng ý.

Ba người đứng lại trước một quầy hàng rong. Ở đằng xa, Trình Dương – phụ tá của Thịnh Trường Du – đi đến.

Trình Dương có chuyện muốn nói, Thịnh Trường Du cùng hắn đi lên phía trước vài bước.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi càng lúc càng xa. Ninh Trinh ngó theo, họ đã đi gần đến cuối con phố.

Người bán hàng đã nấu xong hai bát hoành thánh. Ninh Trinh cùng Trình Bách Thăng ngồi xuống bên chiếc bàn thấp, hai người phải khom chân để ngồi.

“Ninh Trinh, cô chơi bài giỏi đấy.” Trình Bách Thăng khen.

“Lúc rảnh rỗi cũng chơi để giết thời gian.” Ninh Trinh đáp.

Hai người nói chuyện vu vơ, chợt có hai kẻ ăn mặc lôi thôi xuất hiện, quát tháo gọi người bán hàng nấu hoành thánh.

Nhìn qua đã thấy chẳng phải hạng dễ chọc vào.

Người bán hàng hoảng sợ, liên tục dạ vâng, cúi đầu khom lưng.

Ninh Trinh liếc nhìn qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một tên du côn.

Tên đó sững lại, sau đó bước về phía cô, chen vào giữa cô và Trình Bách Thăng.

“Tiểu thư, cô là ca sĩ phải không?”

Hôm nay Ninh Trinh mặc một chiếc xường xám ngắn tay, khẩu súng cất trong túi xách.

Nhưng túi xách để trên xe, cô quên mang theo.

“Anh bạn, chúng tôi đang ăn, phiền anh tránh ra.” Trình Bách Thăng nói.

Tên du côn liếc nhìn anh ta, đầy khinh thường.

Tên còn lại chen lên: “Đại ca của tao muốn nói chuyện với chúng mày là phúc lắm rồi, đừng không biết điều.”

Ninh Trinh: “…”

Hôm nay Trình Bách Thăng mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi lụa bóng bẩy, phong thái tao nhã. Làn da anh trắng mịn như sứ, rõ ràng là dáng vẻ của một công tử nhà giàu.

Trông như thiếu gia nhà trí thức, đưa bạn gái ra ngoài chơi.

Hai tên du côn vừa nói chuyện vừa định ra tay với Ninh Trinh.

Cô đứng dậy.

“Tiểu thư, đi chơi với bọn anh chút nhé? Bọn anh có rượu ngon.”

“Đúng đó, tiểu thư. Đi với đại ca của bọn anh, sao có thể thiệt được? Cô là nhà ai?”

Trình Bách Thăng cũng đứng lên.

Ninh Trinh định lên tiếng, thì bất ngờ cơ thể hơi ngả về phía sau. Một bàn tay từ phía sau kéo lấy cánh tay cô, ôm trọn cô vào lòng, khiến cô lùi lại hai bước.

Một lồng ngực rắn chắc, nhiệt độ cơ thể ấm áp đến mức thấm qua cả áo sơ mi.

Ninh Trinh rơi vào vòng tay ấy, hơi bối rối. Thịnh Trường Du lên tiếng: “Muốn đi chơi ở đâu?”

Khác với Trình Bách Thăng, dù Thịnh Trường Du có mặc đồ sang trọng, thì vẫn toát ra uy nghiêm của một sĩ quan quân đội.

Hai tên du côn khựng lại, không đoán ra lai lịch của hắn.

Thịnh Trường Du mất kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Nói đi, định đưa vợ tôi đi chơi ở đâu?”

“Anh biết đại ca bọn tôi là…”

Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Trường Du đã buông tay khỏi Ninh Trinh, vươn cánh tay dài, vung một cái tát vào mặt tên du côn.

“Dám làm đại ca trước mặt tao?” Giọng Thịnh Trường Du không lớn, nhưng đủ lạnh lùng.

Hai tên kia nhìn quanh, không thấy ai đi cùng hắn, nhưng vẫn không cam lòng chịu nhục, bèn xông vào định đánh hắn.

Thịnh Trường Du ra tay rất nhanh, vài chiêu đã khiến hai tên du côn lùi mấy bước.

Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

Trình Bách Thăng biết tính hắn, thấy hắn đã nổi sát ý, liền giữ lấy cánh tay hắn: “Trường Du, thôi đi. Nhìn là biết người của Hồng Môn, sẽ có người xử lý bọn chúng.”

“Biết là tốt rồi, Hồng Môn mà cũng dám động vào?” Một tên hét lớn, như muốn tự trấn an.

Thịnh Trường Du: “Hôm nay tao muốn động, tay ngứa quá rồi.”

Trình Bách Thăng: “…”

Thịnh Trường Du thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã hạ gục hai tên kia. Hắn đá mạnh vào đầu một tên, khiến mắt hắn trợn trắng, như sắp lồi cả ra.

Tên còn lại cũng bị đánh không nhẹ, thấy Thịnh Trường Du đang hành hung thì định lén đánh lén. Ninh Trinh không kiềm được mà hô lớn: “Phía sau bên trái!”

Thịnh Trường Du quay đầu lại, không biết hắn ra tay thế nào, chỉ thấy một chiếc đũa đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, rồi nhanh chóng đâm thẳng vào mắt của tên du côn.

Máu bắn ra, nhỏ xuống mu bàn tay Ninh Trinh. Cô dùng sức chà xát để lau đi.

Những khách hàng khác ở quầy hàng rong đều hoảng sợ bỏ chạy.

Trình Bách Thăng lại phải đứng ra khuyên: “Trường Du, đừng làm Ninh Trinh sợ.”

Thịnh Trường Du như bừng tỉnh, buông tay.

Hắn tháo chiếc cúc áo thứ ba trên áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc, gương mặt vẫn còn mang theo sát khí: “Xui xẻo chết được. Đi, về thôi.”

Hắn vẫy tay.

Chiếc ô tô đỗ ở góc đường lập tức tiến lại gần.

Thịnh Trường Du mở cửa xe, không nói một lời đã nhét Ninh Trinh vào trước.

“Đốc quân, em…” Ninh Trinh lên tiếng.

Nhưng Thịnh Trường Du không để cô nói hết, hắn cũng chui vào trong xe, buộc cô phải nhanh chóng dịch sang chỗ ngồi bên cạnh.

Bên ngoài, Trình Bách Thăng lo liệu hậu quả, rút tiền ra bồi thường cho người bán hàng. Phụ tá của Thịnh Trường Du đã lái xe đi.

Trong xe, Ninh Trinh cố gắng nép sát vào cửa xe, không dám nhìn hắn.

Cô cảm thấy Thịnh Trường Du là người vừa bạo lực, vừa dễ nổi nóng.

Xe chạy một lúc lâu, Ninh Trinh yên lặng khoanh tay, không nói lời nào. Bỗng Thịnh Trường Du lên tiếng: “Cô muốn về nhà cũ?”

Ninh Trinh đáp: “Em muốn về nhà mẹ đẻ, đã nói trước với mẹ rồi.”

Thịnh Trường Du liền bảo phụ tá lái xe đến phủ của Ninh Sư Tọa.

Khi xe rẽ, Ninh Trinh nhìn qua một con phố, thấy khói đen bốc lên.

Cô nhướn người cố nhìn rõ hơn.

Thịnh Trường Du giải thích: “Hai phe tranh chấp, đốt cháy một cửa hàng. Không có gì lớn đâu. Đã xong rồi, cứ đi thẳng qua đó.”

Phụ tá đáp lời.

Ninh Trinh rất muốn nói hay là vòng qua đi, nhưng không dám. Cô sợ lại bị Thịnh Trường Du mỉa mai.

Hắn là người rất chua ngoa.

Thịnh Trường Du nói vụ tranh chấp đã xong, nhưng thực ra vẫn chưa. Quân cảnh đã xuất hiện, chặn đường lại.

Xe bị dừng lại. Khi thấy là phụ tá của đốc quân, quân cảnh phụ trách nhanh chóng bước đến chào.

Từ xa, Ninh Trinh nhìn thấy ánh lửa vẫn cháy, cửa sổ của cửa hàng đã bị lửa làm hư hại, rơi xuống phát ra tiếng rắc trước khi chìm vào đám cháy.

Ngọn lửa và khói bốc lên mờ mịt, khiến tai cô như ù đi.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như mình đã quay lại hai năm trước, trận hỏa hoạn trong căn hộ ấy.

Văn Lương Dư đã chết trong trận lửa đó.

Ninh Trinh cắn chặt môi, cố gắng phân biệt giữa thực tại và ký ức. Cô như người sắp chết đuối, muốn bám víu lấy một thứ gì đó.

Bàn tay cô chạm vào một cánh tay.

Cánh tay ấy rất rắn chắc, qua lớp áo sơ mi vẫn cảm nhận được sự ấm áp. Trong vô thức, cô nép vào, ôm chặt lấy nó.

Bên ngoài, quân cảnh đang nói chuyện, khi thấy cảnh này, họ hốt hoảng quay mặt đi: “Xin lỗi đốc quân, thuộc hạ sẽ xử lý ngay.”

Thịnh Trường Du quay đầu nhìn Ninh Trinh, người đang bất ngờ lao vào lòng hắn.

Ninh Trinh vùi mặt vào ngực hắn, gần như áp sát vào làn da trần.

Thịnh Trường Du: “…”

Truyện Hot

Chapter
1 Chương 1: Cầu hôn Ninh Trinh
2 Chương 2: Gặp gỡ Đốc quân
3 Chương 3: Đêm tân hôn
4 Chương 4: Người đàn ông khiến cô chột dạ
5 Chương 5: Thử thách
6 Chương 6: Vợ và thiếp
7 Chương 7: Gặp mặt Đốc quân
8 Chương 8: Lá gan lớn
9 Chương 9: Đốc quân chống lưng
10 Chương 10: Hầu Hạ Một Đêm
11 Chương 11: Tựa vào lòng ngực ấm áp
12 Chương 12: Đừng mơ tưởng
13 Chương 13: Tự mình bước vào cửa phủ Đốc quân
14 Chương 14: Đáp ứng mọi yêu cầu
15 Chương 15: Ban thưởng cho Ninh Trinh
16 Chương 16: Đốc quân bảo vệ
17 Chương 17: Ôm lấy Ninh Trinh
18 Chương 18: Anh trai của...
19 Chương 19: Anh dám bắt nạt vợ tôi?
20 Chương 20: Ninh Trinh càng đẹp hơn
21 Chương 21: Cô ta đến đây làm gì?
22 Chương 22: Giả tạo
23 Chương 23: Âm mưu bị lộ
24 Chương 24: Ninh Trinh phản kích
25 Chương 25: Trong viện cô có giấu đàn ông sao?
26 Chương 26: Người bên gối
27 Chương 27: Tranh thủ mang thai
28 Chương 28: Ninh Trinh muốn đào mộ
29 Chương 29: Đốc quân ra tay
30 Chương 30: Cút xuống
31 Chương 31: Bí mật, tôi không thể nói
32 Chương 32: Thăm bệnh, ở lại phủ Đốc quân
33 Chương 33: Ân sủng bảy ngày
34 Chương 34: Thật sự sảy thai rồi sao?
35 Chương 35: Đốc quân chỉ quan tâm đến phu nhân
36 Chương 36: Tránh mặt Đốc quân
37 Chương 37: Thủ đoạn của anh ta
38 Chương 38: Chỉ tiếp lời Ninh Trinh
39 Chương 39: Khoe của trước mặt phu nhân Đốc quân
40 Chương 40: Oán thù giữa Thịnh Trường Du và nhà họ Ninh
41 Chương 41: Đốc quân có cầu tất ứng
42 Chương 42: Đúng là bữa tiệc Hồng Môn
43 Chương 43: Mang súng đến buổi hẹn
44 Chương 44: Ninh Trinh nổ súng
45 Chương 45: Kẻ dưới quyền, không xứng nói chuyện với Ninh Trinh
46 Chương 46: Cơn giận của Đốc quân
47 Chương 47: Là con ruột sao?
48 Chương 48: Thay Phu nhân Đốc quân xả giận
49 Chương 49: Cùng nhau đi nghe hát
50 Chương 50: Ninh Trinh cãi nhau còn giỏi hơn
Sau Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Một Đêm Bạc Đầu - Sơ Điểm Điểm

322 Chương

1
Chương 1: Cầu hôn Ninh Trinh
2
Chương 2: Gặp gỡ Đốc quân
3
Chương 3: Đêm tân hôn
4
Chương 4: Người đàn ông khiến cô chột dạ
5
Chương 5: Thử thách
6
Chương 6: Vợ và thiếp
7
Chương 7: Gặp mặt Đốc quân
8
Chương 8: Lá gan lớn
9
Chương 9: Đốc quân chống lưng
10
Chương 10: Hầu Hạ Một Đêm
11
Chương 11: Tựa vào lòng ngực ấm áp
12
Chương 12: Đừng mơ tưởng
13
Chương 13: Tự mình bước vào cửa phủ Đốc quân
14
Chương 14: Đáp ứng mọi yêu cầu
15
Chương 15: Ban thưởng cho Ninh Trinh
16
Chương 16: Đốc quân bảo vệ
17
Chương 17: Ôm lấy Ninh Trinh
18
Chương 18: Anh trai của...
19
Chương 19: Anh dám bắt nạt vợ tôi?
20
Chương 20: Ninh Trinh càng đẹp hơn
21
Chương 21: Cô ta đến đây làm gì?
22
Chương 22: Giả tạo
23
Chương 23: Âm mưu bị lộ
24
Chương 24: Ninh Trinh phản kích
25
Chương 25: Trong viện cô có giấu đàn ông sao?
26
Chương 26: Người bên gối
27
Chương 27: Tranh thủ mang thai
28
Chương 28: Ninh Trinh muốn đào mộ
29
Chương 29: Đốc quân ra tay
30
Chương 30: Cút xuống
31
Chương 31: Bí mật, tôi không thể nói
32
Chương 32: Thăm bệnh, ở lại phủ Đốc quân
33
Chương 33: Ân sủng bảy ngày
34
Chương 34: Thật sự sảy thai rồi sao?
35
Chương 35: Đốc quân chỉ quan tâm đến phu nhân
36
Chương 36: Tránh mặt Đốc quân
37
Chương 37: Thủ đoạn của anh ta
38
Chương 38: Chỉ tiếp lời Ninh Trinh
39
Chương 39: Khoe của trước mặt phu nhân Đốc quân
40
Chương 40: Oán thù giữa Thịnh Trường Du và nhà họ Ninh
41
Chương 41: Đốc quân có cầu tất ứng
42
Chương 42: Đúng là bữa tiệc Hồng Môn
43
Chương 43: Mang súng đến buổi hẹn
44
Chương 44: Ninh Trinh nổ súng
45
Chương 45: Kẻ dưới quyền, không xứng nói chuyện với Ninh Trinh
46
Chương 46: Cơn giận của Đốc quân
47
Chương 47: Là con ruột sao?
48
Chương 48: Thay Phu nhân Đốc quân xả giận
49
Chương 49: Cùng nhau đi nghe hát
50
Chương 50: Ninh Trinh cãi nhau còn giỏi hơn
©2020 - 2024 Novelbiz Team