NovelToon NovelToon

Chương 8

Trì Niên ngồi trên bậc thềm, cằm tựa vào cánh tay, ánh mắt vô hồn nhìn xuống nền đất. Đầu cô choáng váng, mũi khó chịu, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, có lẽ là cư dân của các căn hộ khác.

Trì Niên không nhúc nhích, vẫn ngồi bất động.

Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, một đôi giày da nam sáng bóng dừng lại trong tầm nhìn của cô. Phía dưới ống quần âu phẳng phiu là một đôi chân dài thon gọn, ngay cả nếp gấp cũng hoàn hảo đến không ngờ.

Trì Niên từ từ ngước lên theo đôi chân đó: bộ vest đen nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề, xương hàm sắc lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ kiêu ngạo, cùng với hàng lông mày nhíu chặt…

Chính là Kỳ Thâm.

Trì Niên chớp mắt. Cô nghĩ chắc là do sốt cao quá nên hoa mắt sinh ra ảo giác. Làm sao Kỳ Thâm có thể xuất hiện ở đây lúc này chứ?

Ánh mắt cô tối lại, cúi đầu xuống, thẫn thờ nhìn xuống đất.

Lúc này, Kỳ Thâm mới nhận ra sắc mặt Trì Niên còn tái nhợt hơn cả hôm qua, đặc biệt dưới ánh đèn đêm, vẻ yếu ớt ấy càng khiến người ta thấy xót xa.

Trong lòng anh đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Kỳ Thâm nhíu mày, lên tiếng, giọng điệu thờ ơ: “Định ngồi dưới đất mãi sao?”

Trì Niên ngây ra. Giọng nói này thật đến mức không thể nghi ngờ. Giây sau, cô bàng hoàng ngẩng phắt đầu lên: “Kỳ Thâm?”

Kỳ Thâm cúi đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cô cũng bị mất trí nhớ à?”

Trì Niên vừa định phản bác, trước mắt cô bỗng tối sầm, cô vội vàng bám lấy trụ đá bên cạnh. Khi đứng vững lại, cô nhìn người trước mặt không hề nhúc nhích, sự ấm ức trong lòng dâng lên, cô nhỏ giọng oán trách: “Có bạn trai nào như anh không chứ…”

Kỳ Thâm nhíu mày: “Trợ lý Trì.”

Câu gọi ấy kéo cô giật mình tỉnh táo, bĩu môi: “Sao anh lại ở đây?”

Bàn tay Kỳ Thâm vừa định bỏ vào túi khựng lại, ánh mắt dò xét gương mặt cô: “Bị cảm à?”

Trì Niên nghĩ đến chuyện ban nãy, bực bội đáp khẽ một tiếng: “Ừ.”

Nhưng giọng mũi nặng nề khiến tiếng đáp của cô nghe như tiếng lầm bầm nhỏ.

“Hôm qua không uống thuốc sao?” Kỳ Thâm hỏi.

Trì Niên vẫn còn mơ màng, chỉ theo bản năng lắc đầu.

Kỳ Thâm nhíu mày: “Trong nhà không có thuốc à?”

Có.

Trì Niên nghĩ trong đầu là thế, nhưng thốt ra lại là: “Hết rồi…”

Kỳ Thâm im lặng nhìn cô một lúc, bất lực xoa xoa thái dương, rồi nhường đường: “Đi thôi.”

Trì Niên không hiểu, ngước mắt nhìn anh.

Kỳ Thâm nhìn đôi mắt đen tròn xoe của cô, vội tránh đi, không buồn giải thích, quay người đi về phía cửa chung cư.

Từ khu căn hộ Nhã Tự đến căn hộ số 13 chỉ mất khoảng mười phút. Đường không bị tắc, xe đi thẳng vào khu biệt thự.

Đến khi Trì Niên kịp phản ứng, cô đã đứng trước cửa nhà Kỳ Thâm.

“Đến đây làm gì?” Trì Niên đi sau lưng Kỳ Thâm, vòng qua bồn hoa được cắt tỉa gọn gàng và hồ nước rồi bước vào phòng khách.

Kỳ Thâm liếc nhìn cô, không đáp. Anh rẽ vào sảnh phụ, lúc trở lại trên tay cầm theo hộp thuốc đặt xuống trước mặt cô: ““Đo nhiệt độ trước. Nếu sốt thì lên lầu tìm tôi.” 

Dứt lời, anh cầm tài liệu, lấy chìa khóa trong túi áo khoác cô ra:“Nếu không sốt, uống thuốc xong ngồi nghỉ nửa tiếng rồi tìm tôi.”

“Tìm anh làm gì?” Trì Niên ngơ ngác hỏi.

Anh liếc cô, lạnh nhạt: “Đưa cô về.”

Trì Niên lúc này mới bàng hoàng nhận ra, hoá ra anh đưa cô đến đây để uống thuốc.

Nhưng bản tính được voi đòi tiên của cô lại nổi lên, ánh mắt đảo quanh:

 “Vậy anh không nấu cháo cho em sao?”

Kỳ Thâm đang bước lên cầu thang thì dừng lại. Từ trên cao cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh: “Cái gì?”

Trì Niên mở to mắt, ngây thơ nói: “Trước đây, khi anh ốm đều là em nấu cháo cho anh mà.”

Kỳ Thâm nhìn cô, không khỏi nhíu chặt mày.

Anh chưa từng nghĩ, sau khi mất trí nhớ, bên cạnh mình lại có thêm một trợ lý làm việc suốt bốn năm, cũng là người phụ nữ duy nhất ở lại. Cô ngang ngược, không biết lớn nhỏ, vậy mà lại chẳng khiến người ta ghét bỏ.

Anh biết rõ, lúc khó khăn hoạn nạn thì mới biết lòng người. Khi Sáng Tư mới thành lập chỉ có mười bốn người, sau đó vì nhảy việc hay bi quan về tương lai công ty mà chỉ còn lại bốn người. Trì Niên là một trong số đó. Cô đã ở đây từ lúc Sáng Tư khó khăn nhất, lại có năng lực. Nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần cô không chủ động rời đi, Sáng Tư sẽ mãi có chỗ cho cô.

Bây giờ, nhìn ánh mắt của cô, lại y như vậy. Vẻ chân thành giả tạo, những lời nói nửa thật nửa đùa, ai mà biết cô có đang lợi dụng việc anh mất trí nhớ mà bịa chuyện hay không, nhưng anh lại không có cách nào kiểm chứng.

Cuối cùng, Kỳ Thâm nheo mắt, ánh mắt hơi trầm xuống, im lặng vài giây, rồi bất đắc dĩ đọc ra một dãy số.

“Gì thế?” Trì Niên khó hiểu.

“Số điện thoại đặt đồ ăn của khách sạn Thanh Sơn,” Anh quay người, “Muốn ăn gì thì tự gọi, tôi thanh toán.”

Dứt lời, anh không dừng lại nữa, đi thẳng vào phòng sách.

Trì Niên ngồi thẫn thờ trong phòng khách, sau đó nhíu mày, mở hộp thuốc, lấy nhiệt kế ra. Vừa đo nhiệt độ, cô vừa cuộn tròn trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn những món đồ trang trí theo phong cách tối giản.

Rõ ràng Kỳ Thâm  không hề tin cô.

Nhưng cô nhớ rất rõ, lần ấy anh sốt cao vẫn nhất quyết đi gặp khách hàng, Tống Lãng không cản nổi, cuối cùng phải gọi cô. Cả đêm đó, quả thực cô đã chăm anh.

Cô mạnh mẽ đưa anh về phòng, thấy anh cau mày tỏa ra hơi lạnh. Nhưng vì cô là phụ nữ, anh cũng không tiện phát tác, cuối cùng đành chấp nhận nhắm mắt lại.

Và cô đã cho anh uống thuốc, thay khăn lạnh đắp trán cho anh, thậm chí…

Mặt Trì Niên bất giác nóng bừng. Khi ấy, để anh hạ sốt nhanh, cô còn dùng cồn lau người. Mà cô lại không kiềm được, lén chạm mấy lần vào cơ bụng rắn chắc kia.

Tất nhiên, cuối cùng cô bị bắt quả tang. Sau khi sờ cơ bụng xong, cô thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt vô cảm. Khi sốt cao, ánh mắt anh không lạnh lùng đến vậy, mà có chút lấp lánh khác thường.

Cô chột dạ chạy vào bếp nấu cháo. Khi mang ra cho anh, ý thức của anh đã mơ hồ. Là cô đã đút từng muỗng cho anh ăn.

Sau lần đó, biệt thự của anh có thêm một hộp thuốc đầy đủ…

Còn bây giờ thì hay rồi…mọi thứ lại quay về vạch xuất phát, anh đã quên sạch.

Trì Niên tức đến mức đập gối.

Nhiệt độ đã đo xong, không sốt.

Trì Niên thành thạo lấy thuốc cảm ra uống.

Phòng khách yên tĩnh, nhiệt độ dễ chịu. Tác dụng của thuốc cảm bắt đầu phát huy, mi mắt cô nặng trĩu, tựa vào gối ôm và ngủ thiếp đi trên sofa.

Kỳ Thâm xem xong tài liệu mới phát hiện đã mười một giờ.

Trì Niên không gọi anh, anh cũng không để ý đến thời gian.

Cô chắc đã tự về rồi.

Xoa xoa thái dương đang căng cứng, Kỳ Thâm bước xuống lầu. Quả nhiên, trên ghế sofa không có ai.

Anh lấy một cốc nước lạnh, vừa uống vừa định quay lại phòng sách. Giây sau, bước chân anh khẽ khựng lại.

Chiếc sofa rất rộng, như là một chiếc giường đơn. Trì Niên lại cuộn mình nhỏ bé ở góc trong cùng. Tóc cô có chút rối, má ửng hồng, cô khẽ nhắm mắt ngủ say.

Đôi chân trần trắng trẻo cùng bắp chân nhỏ nhắn nổi bật trên chiếc sofa màu xám và ánh đèn trắng, trông khá chói mắt.

Vẻ mặt Kỳ Thâm thoáng ngập ngừng. Anh suy nghĩ một lát, gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn.

Trì Niên khẽ cựa mình.

Anh gõ mạnh hơn, tiếng động cũng lớn hơn.

Cô nhíu mày lẩm bẩm: “…Đừng ồn.”

Kỳ Thâm nghẹn lời, dừng lại vài giây: “Trì Niên, đến lúc về rồi.”

Lần này Trì Niên thậm chí còn không nhúc nhích.

Kỳ Thâm hít một hơi thật sâu, tiến lên: “Trì Niên.”

Trì Niên chỉ cảm thấy có người phá giấc mơ đẹp của mình, bực bội trở mình. Chiếc áo voan trên người cô lỏng lẻo trượt xuống, cổ áo hơi hở, để lộ làn da trắng nõn.

Kỳ Thâm sững lại, vội vàng dời mắt đi. Lòng anh vô cùng rối loạn.

Cô ngủ trước mặt anh mà chẳng chút đề phòng, tin tưởng anh đến thế sao?

E rằng cô không hề coi anh là một người đàn ông bình thường. Vậy mà còn bạn trai bạn gái cái gì chứ?

Kỳ Thâm cười khẩy, đi vào phòng khách lấy một chiếc chăn ném lên người cô. Vừa định quay đi, Trì Niên lại trở mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, chiếc chăn lại rơi xuống đất.

Kỳ Thâm nhíu mày, cúi người nhặt chiếc chăn lên định đắp lại cho cô. Trì Niên lại đột nhiên ngồi dậy, lẩm bẩm oán trách, giọng như nói mớ: “Ồn quá đi…”

Âm cuối của cô trở nên mơ hồ khi đôi môi chạm vào một thứ gì đó mát lạnh.

Bàn tay Kỳ Thâm đang cầm chăn bỗng cứng đờ. Anh vẫn giữ nguyên tư thế khom người, nhìn Trì Niên ở cự ly gần.

Anh không ngờ cô ngủ lại không an phận như vậy, thậm chí còn ngồi dậy, môi cô chạm trực tiếp vào khóe môi anh. Môi dưới của anh chạm vào môi trên của cô, vừa đau lại vừa cảm nhận được hơi ấm.

Ngay cả hơi thở mềm mại của cô cũng vô cùng rõ ràng, những sợi lông tơ mảnh mai trên gò má cô dưới ánh đèn dường như phủ một lớp sương mỏng.

Trì Niên "chép chép" miệng, hàng mi run rẩy sắp mở mắt.

Kỳ Thâm giật nảy mình, vội vàng đứng thẳng người dậy.

“Sao thế?” Trì Niên khó khăn mở mắt ra, giọng nói vẫn đầy vẻ ngái ngủ chưa tỉnh hẳn. Chiếc chăn trên người cô lại trượt xuống một đoạn lớn.

Kỳ Thâm mắt liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không có gì.”

“Ừ.” Trì Niên ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi lại nằm xuống.

Sắc mặt Kỳ Thâm tối sầm lại, quay người bước lên lầu.

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]