NovelToon NovelToon

Chương 3

“Cậu ta mất trí nhớ rồi ư?!”

Tống Lãng tức tốc trở về từ Lâm Thành trong đêm, chưa kịp uống một ngụm nước đã lao đến bệnh viện. Anh ấy đứng cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Kỳ Thâm như nghiên cứu một loài sinh vật lạ, rồi quay sang hỏi Trì Niên.

Kỳ Thâm nhíu mày, mặc kệ cho anh ấy nhìn, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Trì Niên đứng bên cạnh, lặng lẽ gật đầu.

Tống Lãng hỏi tiếp: “Ngay cả lý do xảy ra tai nạn cũng quên luôn?”

Trì Niên lại gật đầu lần nữa.

Tống Lãng nhướn mày, vỗ nhẹ đầu Kỳ Thâm: “Thế nói anh đây nghe xem, cậu là ai nào?”

Trì Niên nhìn bàn tay của Tống Lãng đang xoa đầu Kỳ Thâm như dỗ trẻ con, chớp mắt một cái, suýt bật cười. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Thâm, cô vội vàng nghiêm túc lại: “Tống Tổng”

“Ừm.”

“Kỳ Thâm anh ấy… chỉ là quên mất ký ức năm năm gần đây thôi.”

Dù sao, Kỳ Thâm và Tống Lãng đã quen nhau từ khi còn là thiếu niên.

Bàn tay của Tống Lãng đang đặt trên đầu Kỳ Thâm bỗng cứng đờ. Anh ấy cuối cùng cũng nhìn rõ ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Thâm, ho khan một tiếng rồi đứng thẳng dậy: “À… đùa thôi,” nói xong, anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Trì Niên rồi lại nhìn Kỳ Thâm, “Thế chẳng phải cậu đã quên hết chuyện của Tiểu Trì Niên mấy năm nay rồi sao?”

Sắc mặt Trì Niên tối sầm, đúng là "chọc đúng chỗ đau". Cô thầm nghĩ, lẽ ra cô không nên tốt bụng nhắc nhở anh ấy..

Kỳ Thâm liếc nhìn Trì Niên, rồi thu lại ánh mắt hỏi Tống Lãng: “Thứ tớ bảo cậu lấy đã mang đến chưa?”

“Mất trí nhớ mà cái tính cáu kỉnh này vẫn không thay đổi.” Tống Lãng khẽ hừ một tiếng, rồi quăng xấp tài liệu cho anh. 

Trì Niên lo lắng nhìn Kỳ Thâm,  bước hai bước về phía giường bệnh.

“Làm gì thế, Tiểu Trì Niên, sợ tôi bắt nạt Kỳ Thâm à?” Tống Lãng quay đầu trêu chọc.

Trì Niên bĩu môi, không thèm để ý đến anh ấy.

Chỉ mới xem một bản hợp đồng vào sáng nay, sắc mặt Kỳ Thâm đã không ổn rồi. Xấp tài liệu Tống Lãng mang đến ghi chép lại toàn bộ quá trình phát triển của Sáng Tư những năm qua. Cô sợ anh lại bị kích động.

Và sự thật quả nhiên không ngoài dự đoán.

Kỳ Thâm gần như đọc lướt qua các tài liệu, lật từng trang. Những con số vừa lạ vừa quen, từng bước tiến của Sáng Tư, mỗi lần cập nhật hệ thống, dòng tiền… vô số hình ảnh hỗn độn tràn ngập trong đầu anh.

Công ty Sáng Tư nhỏ bé, sơ sài ngày nào giờ đã vươn mình thành một tòa nhà chọc trời sừng sững giữa rừng bê tông;

Những kỹ sư đứng trước màn hình lớn giới thiệu con chip của sản phẩm mới;

Dưới ánh đèn flash của máy ảnh, là những câu hỏi về kế hoạch tiếp theo của Sáng Tư để xây dựng hệ sinh thái internet của riêng mình...

Bàn tay lật tài liệu của Kỳ Thâm đột ngột dừng lại, những ngón tay siết chặt khiến trang giấy nhăn lại. Sắc mặt anh càng trở nên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Đầu anh như muốn nổ tung bởi vô số âm thanh hỗn loạn, chói tai, khiến anh đau đớn tột cùng.

“Kỳ Thâm?” Trì Niên thấy anh quả nhiên bị kích động, vội vàng lo lắng gọi tên anh.

Tống Lãng cũng phản ứng kịp, vội vã tiến lên giúp đỡ.

Kỳ Thâm vẫn chìm trong mớ ký ức hỗn độn. Xấp tài liệu trên tay anh rơi vãi xuống đất. Bàn tay bị thương vì siết chặt mà vết thương lại rách ra, máu nhanh chóng rỉ ra từ dưới lớp băng gạc.

Thấy vậy, Trì Niên càng thêm sốt ruột. Cô cắn răng, dứt khoát dùng sức bẻ tay anh ra, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay,  Kỳ Thâm vô thức càng siết chặt hơn, như để chống lại cảm giác đó.

“A Thâm, cậu làm đau Trì Niên rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tay Kỳ Thâm cứng đờ, những suy nghĩ hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng. Anh nhìn thẳng vào một đôi mắt to tròn, lấp lánh như chứa đầy những vì sao vụn vỡ, biểu lộ sự lo lắng không hề che giấu.

Anh cúi đầu nhìn xuống, bàn tay Trì Niên nhỏ xíu, mềm mại, dường như không có xương, vẫn bị anh siết chặt trong lòng bàn tay.

Kỳ Thâm nhíu mày, lạnh nhạt buông tay cô ra.

Nhưng khi nhìn thấy vết hằn đỏ trên mu bàn tay cô do anh siết quá mạnh, anh khựng lại.

Trì Niên nhìn động tác anh hất tay mình ra, chớp mắt một cái, có chút buồn bã. Cô trừng mắt nhìn anh: “Này, dù sao vừa nãy cũng là em giúp anh đấy.”

Kỳ Thâm nhìn cô: “Tôi đâu có bảo cô giúp.”

Trì Niên sững người: “…” Một lúc lâu sau lẩm bẩm: “Lòng tốt cho chó ăn.”

Kỳ Thâm nhíu mày nhìn cô một cái, không nói gì thêm, chỉ quay sang Tống Lãng: “Buổi gặp mặt với giám đốc Trịnh của tập đoàn Hải Duy tuần tới, có lẽ phải nhờ anh đi rồi.”

Tống Lãng ngẩn người: “Cậu nhớ ra rồi hả?”

Trì Niên cũng nhìn anh.

Kỳ Thâm nghĩ đến hình ảnh vừa lướt qua trong đầu: “Nhớ ra một vài thứ. Cộng với tài liệu có sẵn, tớ đại khái đã hiểu rồi.”

Những quyết sách đã đưa ra, những phương châm đã định sẵn, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh biết đã qua tay mình. Dù không nhớ, anh cũng sẽ đưa ra những quyết định tương tự.

Tống Lãng liếc nhìn Trì Niên: “Vậy… còn người kia?”

Kỳ Thâm không nói gì, ánh mắt bình thản, không một chút gợn sóng.

Trì Niên hiểu ra, không phải là anh chưa nhớ lại sao?

Cô trừng mắt nhìn Kỳ Thâm, rồi lại liếc thấy vết máu rỉ ra trên tay anh, khẽ hừ một tiếng: “Em đi gọi y tá.”

Thế nhưng, đúng là như bác sĩ Triệu nói, kể lại chuyện cũ, anh có thể nhớ lại một vài điều.

Chắc là cũng sẽ nhớ lại cô, và cả lời hứa hẹn ở bên nhau chứ nhỉ?

Kỳ Thâm chỉ ở lại bệnh viện ba ngày rồi xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Anh bị gãy tay, nhiều vết thương ở chân, vết nặng nhất lộ cả xương nhưng may là không bị gãy xương. Trên người cũng có nhiều vết trầy xước. Trừ chấn thương đầu, những vết thương khác đều cần nghỉ ngơi nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng, sau khi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng đã đồng ý cho anh xuất viện.

Lễ ra mắt sản phẩm mới thế hệ thứ chín của Sáng Tư sắp đến gần. Để trấn an lòng người, cũng như tránh giá cổ phiếu của công ty biến động, đối ngoại chỉ tuyên bố anh gặp một tai nạn nhỏ, và anh cũng đã tham dự vài cuộc họp trực tuyến.

Trong thời gian nghỉ ngơi này, Kỳ Thâm đã đọc lại tất cả các tài liệu của công ty trong những năm qua một cách cẩn thận, để đảm bảo trí nhớ của mình không có bất kỳ thiếu sót nào.

Anh còn nhờ người ở Tô Thành giúp mình dò la chuyện của Đường Khinh Nhiễm. Anh luôn cảm thấy giọng nữ gọi "A Thâm" trước khi xảy ra tai nạn không phải là ảo giác của mình.

Còn những chuyện khác…

Kỳ Thâm nhíu mày, đặt xấp tài liệu xuống, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.

Chiếc điện thoại là sản phẩm của Sáng Tư, một góc màn hình đã bị nứt nhưng vẫn dùng được.

Anh thuần thục mở khóa bằng vân tay, mở WeChat.

Thời gian qua, anh đã âm thầm tìm hiểu về Trì Niên. Nhưng kết quả nhận được đều là ngoài quan hệ cấp trên - cấp dưới, cô và anh không có bất kỳ mối quan hệ nào, chứ đừng nói đến chuyện hẹn hò.

Và lịch sử trò chuyện của hai người cũng chứng minh điều đó.

Trì Niên liên hệ với anh không chỉ vì công việc. Thực tế, công việc chỉ chiếm chưa đến một phần ba.

Phần lớn thời gian là cô chụp được một bông hoa lạ bên đường, một đám mây có hình thù kỳ dị, hoặc than phiền về bữa trưa ở căng-tin. Cô chụp ảnh món tráng miệng tự làm, bức tranh xếp hình hàng nghìn mảnh, rồi kèm theo vài dòng 'bình luận' rất đỗi nghiêm túc, khắc họa sinh động hình ảnh một cô gái tràn đầy sức sống hiện lên trước mặt anh.

Và phản hồi của anh, không ngoại lệ, luôn là một câu lạnh nhạt “Ừ” hoặc “Biết rồi”.

Nhưng … vấn đề lại nằm ở chính những tin nhắn phản hồi của anh.

Kỳ Thâm không khỏi nhíu mày. Anh rất rõ bản thân, với tính cách của mình, anh sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhàm chán này, chứ đừng nói đến việc hồi đáp.

Còn anh trong lịch sử chat, có lúc trả lời vào sáu giờ tối, đó là giờ tan làm bình thường; có lúc lại trả lời vào mười một, mười hai giờ đêm…

Kỳ Thâm xoa xoa thái dương. Tin nhắn cuối cùng là một bức ảnh.

Trong ảnh, một chậu lan hồ điệp màu hồng trắng đang lặng lẽ nở rộ trong ánh hoàng hôn.

Tin nhắn được gửi vào đúng ngày anh gặp tai nạn.

Những tài liệu anh xem thời gian này hầu hết là do Trì Niên tổng hợp. Điều này cũng giải thích tại sao cô lại ở lại bên anh suốt bốn năm.

Khả năng lập kế hoạch, sắp xếp cuộc họp, điều phối các mối quan hệ của cô rất tốt. Thậm chí những bài phát biểu tạm thời trong các cuộc họp khẩn cấp cũng thể hiện trình độ viết lách cao.

Nhưng mặt khác, cô lại… quá hoạt bát.

Tóm lại, tính cách của cô hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời mà anh đặt ra.

Kỳ Thâm vừa định đặt điện thoại xuống, WeChat lại hiện lên một tin nhắn mới.

Trì Niên: [Bữa tối miễn phí!]

Ngay sau đó là một bức ảnh. Một chiếc túi giấy đựng đồ ăn của nhà hàng Bắc Hải được cô giơ lên sát má. Phía sau chiếc túi chỉ lộ ra một phần ba khuôn mặt trắng nõn, vừa vặn có thể thấy một chiếc lúm đồng tiền nhỏ ở má phải, cô đang cười rất ngọt ngào.

Kỳ Thâm nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu, không hiểu có gì mà phải báo cáo.

Điện thoại lại đổ chuông, Tống Lãng gửi một tin nhắn thoại: “Tớ đặt cho cậu một phần bữa tối bồi bổ, chắc sắp đến rồi đấy. Về nhanh giúp đi.” Tiếng lật tài liệu lộn xộn vang lên trong nền, xem ra thời gian này anh ấy bận đến phát điên rồi.

Vết thương ở chân của Kỳ Thâm đã dần hồi phục, có thể đi lại được rồi. Vốn dĩ anh định ngày mai sẽ đến công ty, nhưng nghe vậy thì anh chỉ đặt điện thoại sang một bên, không quan tâm.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Cánh tay Kỳ Thâm vẫn còn băng bó, anh chậm rãi đi ra cửa, chỉ nghĩ là nhân viên giao đồ ăn, anh nhấn nút mở cửa, rồi mở toang cánh cửa.

“Đoàng, đoàng,” một âm thanh giòn tan, vui vẻ vang lên. Chiếc túi giấy của nhà hàng Bắc Hải vừa xuất hiện trên WeChat giờ đang ở ngay trước mắt anh. Trì Niên ló đầu ra, má hơi ửng hồng, đôi mắt rất tròn, đen láy và trong suốt, dưới ánh đèn càng thêm sống động.

“Bữa tối!”

Kỳ Thâm nhìn cô gái đang nheo mắt cười với mình ở ngoài cửa, trong đầu chỉ còn những ấn tượng lơ mơ.

Rõ ràng cô chỉ kém anh ba tuổi, nhưng trong ký ức của anh, cô vẫn chỉ là cô sinh viên năm cuối mới nhậm chức trợ lý của mình ngày đó.

Dù biết đã vài năm trôi qua, nhưng bây giờ cô dường như chẳng có gì thay đổi so với khi đó.

Vẫn đôi mắt lấp lánh, vẫn nụ cười cong thành vầng trăng khuyết. Nếu có khác, thì chính là thời gian đã ưu ái cô, mài dũa cô trở nên tinh tế và đáng yêu hơn. Má cô phúng phính như một chiếc bánh gạo nhỏ, đặc biệt lúc này cô còn cuộn tóc đuôi ngựa trên đỉnh đầu, buộc thành một búi lỏng lẻo.

Kỳ Thâm khựng lại: “Sao lại là cô?”

Anh nhớ hôm nay không có tài liệu nào cần gửi đến.

“Tống Tổng đặt hai suất bữa tối, nói là muốn mời chúng ta. Tiện đường nên em mang đến,” Trì Niên chớp mắt, nhìn qua anh vào trong nhà, “Không mời em vào sao?”

Kỳ Thâm nhìn cô một lúc, nghĩ đến tin nhắn Tống Lãng gửi, cuối cùng cũng tránh đường.

Trì Niên quen thuộc đi vào phòng ăn, lần lượt lấy các hộp thức ăn ra.

Kỳ Thâm đứng ở cửa bếp. Căn biệt thự này có không gian bên trong rất rộng, là căn hộ thông tầng ba tầng: một tầng để tiếp khách, một tầng để ở, một tầng để giải trí. Nội thất tối giản, nhưng ở đâu cũng toát lên phong cách cực kỳ tinh tế, anh rất hài lòng với nơi này.

Tuy nhiên, bình thường đến cả tiếng nói cũng vang vọng. Phòng ăn cũng mang cảm giác lạnh lẽo của kim loại, trông rất ít khi có người sử dụng.

Nhưng vì sự xuất hiện của Trì Niên, phòng ăn trở nên ấm cúng hơn, không còn quá trống trải.

Trì Niên mở hộp thức ăn ra, xếp ngay ngắn, rồi mới nhận ra Kỳ Thâm đang đứng ở cửa phòng ăn, trầm ngâm nhìn mình.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, toát lên vẻ tao nhã và tuấn tú hơn. Khí chất áp bức vô hình đã giảm đi đáng kể, giống như một công tử nhà giàu.

Trì Niên đảo mắt, cười nói: “Anh vẫn chưa nhớ ra sao? Em sống ở căn hộ số 13 gần đây, tiền mua nhà cũng là do anh trả, nói là không muốn em ở quá xa.”

Kỳ Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng theo lời nói của cô: “Không thể nào.”

Trì Niên tỏ vẻ vô tội: “Tại sao không thể nào?”

Kỳ Thâm nhìn cô vài giây: “Dù tôi không hiểu rõ về trợ lý Trì, nhưng tôi hiểu rõ về bản thân mình.”

Hàng mi của Trì Niên khẽ run rẩy. Anh hiểu rõ bản thân mình, nên anh biết anh sẽ không nói những lời ngọt ngào đó với cô.

Thậm chí bây giờ, chỉ cần cô chạm vào anh, anh cũng sẽ bài xích và tránh xa.

Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi chua xót, cổ họng nghẹn lại.

Trì Niên bĩu môi, dứt khoát ngồi xuống cạnh bàn ăn, không nói thêm lời nào.

Kỳ Thâm nhìn dáng vẻ của cô là biết mình đoán đúng rồi.

Quả nhiên giống như lần trước cô nói họ là bạn trai bạn gái, đều là lừa dối.

Một kẻ nói dối.

Trì Niên không biết Kỳ Thâm đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức.

Thực ra cô cũng không hoàn toàn nói dối.

Khu căn hộ Nhã Tự mà Kỳ Thâm đang ở, cô đã phụ trách mua cho anh vào đầu năm ngoái, chủ yếu vì gần Sáng Tư, tiện đi lại. Thêm vào đó, xung quanh cây xanh nhiều, rất kín đáo, khu vực công cộng có camera đầy đủ, rất an toàn.

Sang trọng nhưng kín đáo.

Hai năm nay lương của cô liên tục tăng gấp đôi, cũng tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Cô vừa hay muốn chuyển đến nơi có thời gian di chuyển ngắn hơn, cộng thêm ý định "nhất cự li nhì tốc độ" với Kỳ Thâm, nên đã tìm nhà ở khu căn hộ số 13 gần đó.

Ban đầu cô chỉ định thuê ba năm. Mặc dù cô có ý định mua nhà, nhưng cô không chắc mình và Kỳ Thâm có kết quả hay không. Nếu sau này không theo đuổi được mà ở gần như vậy, gặp mặt sẽ rất ngại.

Không ngờ, lúc cô "làm việc riêng" trong công ty để xem nhà thì bị Kỳ Thâm nhìn thấy.

Lúc đó anh không nói gì. Tối hôm đó, sau khi bàn xong công việc và uống một chút rượu, khi Trì Niên đưa cho anh ly sữa ấm đã chuẩn bị sẵn như thường lệ, anh mở mắt ra và hỏi cô một cách nhàn nhạt: “Chuẩn bị mua nhà à?”

Trì Niên sững người một lúc mới phản ứng lại, sau đó đảo mắt, lập tức gật đầu: “Vâng ạ, nhưng đắt quá. Ban đầu em định mua một căn ở khu vực vành đai sáu, nhưng ở đây lại rất gần biệt thự của anh. Là trợ lý của anh, hiệu suất công việc đương nhiên phải đặt lên hàng đầu. Vì công ty, em cũng phải sẵn sàng bất cứ lúc nào…”

Chưa kịp nói hết, Kỳ Thâm đã xoa xoa thái dương một cách đau đầu, cắt ngang lời cô: “Căn nhà ban đầu cô định mua ở đâu?”

Trì Niên bịa ra một cái tên khu dân cư.

Kỳ Thâm: “Báo giá chênh lệch cho tôi.”

Dùng một căn nhà ở vành đai sáu để đổi lấy một căn hộ trong vành đai ba, dù sau này không theo đuổi được, bán căn hộ đi cũng không lỗ.

Trì Niên lập tức đồng ý.

Mặc dù sau đó Kỳ Thâm có nói thêm: “Chỉ là để nâng cao hiệu suất công việc thôi.”

Nhưng bây giờ, người tư bản ấy lại không nhớ ra.

Trì Niên giận dỗi ăn phần bữa tối của mình. Sau đó, cô mới nhận ra Kỳ Thâm vẫn ngồi đối diện, không hề động đũa.

“Anh không ăn à?” Trì Niên thắc mắc, nhìn vào hộp thức ăn của anh.

Nước hầm xương bò, cá vược hấp, tôm, rau xanh. Trông rất ngon miệng.

Kỳ Thâm nhận thấy ánh mắt của cô, lướt nhìn những món ăn trước mặt, rồi lại nhìn về phía cô: “Không quen.”

“Không quen cái gì…?”

Trì Niên vừa định hỏi lại, sau đó cô nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình.

Anh không nói đồ ăn, mà là nói chính bản thân cô.

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]