NovelToon NovelToon

Chương 18: Thật không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ

Về đến nhà, Giang Bân cất đồ đạc, cuối cùng mang những hộp bao cao su vào phòng ngủ chính, để bên phía Đường Tri Tụng có vẻ như mời mọc, cô để trong tủ đầu giường phía mình.

Bao cao su là để phòng trường hợp, chuyện này, cô không thể chủ động.

Quản gia riêng giúp cô chuyển một số hoa qua, chiều Giang Bân vừa bận việc, vừa chăm sóc hoa cỏ, tâm trạng rất tốt.

Đêm hôm đó Đường Tri Tụng về rất muộn, khi vào cửa, Giang Bân đã ngủ rồi, anh tắm ở phòng tắm chung rồi mới lặng lẽ về phòng ngủ chính ngủ, Giang Bân một mình ngược lại ngủ thoải mái, cũng ngủ sâu, không để ý anh về nhà lúc nửa đêm.

Sáng hôm sau Giang Bân rửa mặt bước ra, Đường Tri Tụng đã ở phòng làm việc họp video, đợi đến khi Đường Tri Tụng ra, Giang Bân lại đã ra ngoài.

Hai người không gặp mặt.

Lịch trình hàng ngày của Đường Tri Tụng đều rất kín, kẻ cuồng công việc không thể chối cãi trong giới, Giáng sinh nước ngoài anh phải về trong nước làm việc, trong nước nghỉ lễ, lại là lúc nước ngoài đang bận, hầu như không nói đến kỳ nghỉ.

Năm nay vì Giang Bân ốm, dù sao mấy ngày Quốc khánh cũng ở Thượng Hải, đến ngày mồng sáu, vài bạn tốt gọi điện rủ anh.

"Ngày 8 cậu lại phải đi làm, ít ra ngày 6 cũng ra tụ tập với chúng tôi, Bùi Khánh gần đây bị ba mẹ ép cưới, chán nản lắm..."

Đường Tri Tụng đồng ý, bận đến 12 giờ, đầu bếp riêng làm cơm xong, anh gọi điện cho Giang Bân,

"Trưa về ăn cơm không?"

Bên kia Giang Bân vừa gõ bàn phím vừa kẹp điện thoại bằng cánh tay trả lời anh, "Có việc gấp đang xử lý, anh ăn đi, đừng đợi em."

Đường Tri Tụng vẫn hỏi thêm một câu, "Ở công ty à?"

"Ừm."

Đường Tri Tụng cúp máy, tòa nhà tập đoàn Giang thị ở ngay gần đó, anh nhờ người gửi cơm trưa cho Giang Bân, tự mình ăn xong thì ra ngoài, trên đường đi gửi tin nhắn cho Giang Bân,

"Tối nay có việc không về ăn cơm."

Hai ngày cuối nghỉ lễ Quốc khánh đối với Giang Bân không phải là ngày nghỉ, tin nhắn trong điện thoại liên tục, khách hàng, trưởng phụ trách các khu vực, tổng giám đốc các chi nhánh, còn có bạn bè của mình, một đống tin nhắn không kịp trả lời, tin nhắn của Đường Tri Tụng chìm nghỉm trong biển người.

Khu vực Hoa Trung một dự án bất động sản gặp tai nạn, thời hạn bàn giao sắp đến, trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đẩy nhanh tiến độ, một công nhân ở công trường gặp nạn, gia đình người đó đến công trường làm loạn, Giang Thiếu Du yêu cầu phía dưới dập tắt chuyện này.

Giang Bân gọi điện cho trưởng phụ trách trang trí nội thất khu vực của mình đến hiện trường, vừa hỗ trợ an ủi gia đình vừa điều tra sự thật vụ tai nạn, biết được không phải tai nạn mà là do thi công không đủ tiêu chuẩn, cô yêu cầu tất cả dự án dừng thi công ba ngày để loại bỏ nguy cơ.

Giang Thiếu Du không đồng ý dừng thi công, Giang Bân khẽ gõ ngón tay lên bàn làm việc của anh, "Được, vậy anh với tư cách là người chịu trách nhiệm cao nhất của bộ phận bất động sản công ty, viết thư cam kết trách nhiệm, nếu lại xảy ra thêm một vụ tai nạn an toàn nữa, anh tự nhận trách nhiệm từ chức."

Giang Thiếu Du: "Em..."

Anh tái mặt nói, "Em có biết làm thế này công ty sẽ thiệt hại bao nhiêu không? Bồi thường có thể đưa, không thể dừng thi công kiểm tra."

Giang Bân mặt lạnh như băng, "Thiệt hại bao nhiêu em không quan tâm, em muốn tập đoàn Giang thị trường tồn lâu dài, buộc tất cả trưởng phụ trách dự án phía dưới phải coi trọng, có thể ngăn chặn tai nạn an toàn đến mức tối đa, anh, anh là người cầm lái, thái độ của anh quyết định thái độ của người dưới, anh chiều theo và đàn áp, người dưới cũng sẽ làm theo, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không đi được xa."

"Anh không ký cũng được, vậy em sẽ phát thông cáo riêng trên weibo..."

Giang Thiếu Du tức điên, cuối cùng bị ép phải ký vào hai tài liệu phương án bồi thường và kiểm tra thi công.

Xong việc trở về Phỉ Thúy Thiên Thần đã 9 giờ tối, thấy trong bếp có đầu bếp riêng làm sẵn cơm, Giang Bân tưởng Đường Tri Tụng sẽ về ăn cơm.

Một mạng người cứ thế mất đi, Giang Bân tâm trạng rất không tốt, nhớ đến khi ông nội còn sống đã đặt ra một quy tắc sắt: an toàn thi công quan trọng hơn Thái Sơn, tập đoàn đến tay Giang Thành Hiệu lại chỉ nhớ lợi mà quên nghĩa, đang trong giai đoạn mở rộng thần tốc.

Một mình ngồi trên ghế sofa ở phòng khách thất thần, không nhớ lật điện thoại, mệt mỏi uống vài ngụm nước, tựa vào ghế sofa ngủ quên.

Đường Tri Tụng chiều hôm đó từ công ty ra, trực tiếp đến hội quán mà đứa bạn thân hẹn, phòng riêng không gian rất rộng, bên trong hơn chục người, đều là những nhân vật có máu mặt trong các lĩnh vực, tương đương với một salon nhỏ.

Quen biết lẫn nhau nên bớt được những lời khách sáo chào hỏi.

Mấy người đàn ông ngồi ở bàn bài chơi, không xa đó ở khu vực ngồi riêng, vợ Trình Doãn Quân cùng mấy người phụ nữ khác đang trò chuyện uống rượu.

Đường Tri Tụng, Trình Doãn Quân và Bùi Khánh là bạn thân từ nhỏ, từ bé đều là thái tử của nhà tài phiệt, ở đỉnh cao của kim tự tháp.

Trình Doãn Quân thấy Đường Tri Tụng xuất hiện một mình, tự nhiên hỏi một câu,

"Tổng giám đốc tiểu Giang nhà cậu đâu? Nghỉ lễ Quốc khánh sao không dẫn ra chơi?"

Đường Tri Tụng treo áo vest lên lưng ghế, thanh thản ngồi xuống trả lời, "Cô ấy bận."

Mọi người cũng không ngạc nhiên.

Một là Giang Bân nổi tiếng trong giới là đầu óc kinh doanh, chuyên tâm tranh đoạt vị trí thừa kế tập đoàn Giang thị, không phải kiểu ăn chơi trác táng, hai là cô và Đường Tri Tụng là liên hôn, giữa vợ chồng chắc không có tình cảm gì, Đường Tri Tụng không cùng cô ra ngoài là chuyện bình thường.

Họ cưới nhau được vài tháng, Trình Doãn Quân và những người khác vẫn chưa chính thức gặp mặt Giang Bân lần nào.

Trình Doãn Quân và vợ là thanh mai trúc mã, anh ta đã theo đuổi cô ấy nhiều năm mới thành công. Còn Bùi Khánh, trong một lần đi du thuyền, anh chàng gặp một cô gái và lập tức yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng vì gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn, nhà họ Bùi không đồng ý. Giờ đây, gia đình ép Bùi Khánh chia tay, liên tục sắp xếp các buổi xem mắt cho anh. Cô bạn gái của Bùi Khánh cũng kiêu ngạo, dứt khoát chia tay anh luôn.

Tâm trạng Bùi Khánh không tốt, thua liên tiếp vài ván bài, ném bài xuống bàn, “Không chơi nữa.”

Nhìn Đường Tri Tụng đối diện vẫn bình thản như không, thở dài nói, "Người anh em, ba chúng ta vẫn là cậu sống sướng nhất, đối tượng liên hôn tự chọn, gia đình không quản, vợ là người phụ nữ của sự nghiệp không cần dỗ dành, cũng chẳng có bạch nguyệt quang nào cứ mãi vương vấn trong lòng mà không có được.”

Trình Doãn Quân nghe anh nói thế, vội "suỵt" một tiếng, chỉ tay về phía vợ đang ngồi ở góc phòng:

"Nhỏ tiếng thôi, bị tổ tông nhà tôi nghe thấy, về nhà tôi lại phải quỳ ván giặt."

Đường Tri Tụng đã quen với thái độ nhu nhược của anh, Bùi Khánh không chịu được, “Cậu có chút tiền đồ đi chứ!”

“Cậu có tiền đồ thì cậu lấy được vợ đi!”

Bùi Khánh bị anh một mũi tên đâm trúng tim, tức giận uống một ngụm rượu mạnh.

Không thể ngồi không, Trình Doãn Quân gọi, "Bài này không vui chơi, mình đổi kiểu khác."

Bắt bài mới, Bùi Khánh lại hỏi Đường Tri Tụng, "Tri Tụng, hôn nhân liên kết cảm giác thế nào?" Anh ta không biết lấy một người phụ nữ không có tình cảm thì ra sao, nghĩ đến chuyện gia đình ép mình đi xem mắt là lại thấy phiền.

Đường Tri Tụng nhớ lại giọng điệu cảnh giác của Giang Bân đêm trước, tâm trạng khó tả, "Cũng không tệ." 

Không thể nói không tốt, kẻo người khác lại đoán già đoán non về chuyện giữa anh và Giang Bân.

"Bình thường không nổi nóng với cậu sao?" Bùi Khánh vốn quen việc vợ Trình Doãn Quân hành hạ chồng theo đủ kiểu, không biết Đường Tri Tụng và Giang Bân sống với nhau thế nào.

Đường Tri Tụng nhướn mày hỏi lại, "Nổi nóng cái gì?"

Giọng điệu nghe như thể chuyện này không thể xảy ra với Giang Bân, anh cũng không có gì để Giang Bân nổi nóng.

Đường Tri Tụng tự hỏi những gì người chồng phải làm đều làm rồi, với Giang Bân cũng đủ hạ thấp tư thế, còn Giang Bân thì cũng không phải kiểu người hay nũng nịu.

Bùi Khánh rất khâm phục, "Vẫn là cậu giỏi."

Chơi được một lúc, vợ Trình Doãn Quân qua đưa hoa quả cho họ,

"Đường tổng, rảnh rỗi dẫn tiểu Giang tổng qua chơi bài nhé."

Lần trước ở Đường Viên, Giang Bân rõ ràng không biết chơi bài, ước chừng bình thường không chơi những thứ này, Giang Bân có sở thích gì khác không, Đường Tri Tụng không rõ, ba ngày sống chung, cô ngoài công việc ra vẫn là công việc, miệng nói qua loa, "Được."

Chơi đến 11 giờ về nhà, vào cửa phòng khách vẫn sáng đèn, một bóng dáng mảnh mai co ro trên ghế sofa.

Đường Tri Tụng sững lại, đi qua, gọi cô dậy, "Sao em lại ngủ ở đây?"

Gọi mấy tiếng, Giang Bân mới mở mắt.

Cô mơ màng nhìn Đường Tri Tụng, khuôn mặt đẹp trai ấy hòa với ánh đèn lung linh trước mắt cô, rất không thật, cô dụi mắt, chống tay lên ghế sofa ngồi dậy, "Anh về rồi..."

Ngửi thấy anh có mùi rượu, ngẩng mặt nhìn anh, "Ăn chưa?"

Đường Tri Tụng dừng lại, nhìn về phía bếp một cái, trên bàn đảo giữa quả nhiên có bữa tối đầu bếp riêng chuẩn bị, chưa được động đến, rót cho cô một cốc nước đưa cho cô, thấy mặt cô có vẻ không tốt, "Em chưa ăn à?"

Giang Bân nhận nước uống vài ngụm, làm dịu cơn khô miệng, "Chưa..."

Đường Tri Tụng mới biết tin nhắn anh gửi, cô có lẽ là không thấy.

Cô sẽ không phải đợi anh cùng ăn tối, thấy anh mãi không về nên không vui chứ?

Muốn hỏi “Có phải em đợi tôi không”, nhưng lại chẳng mở miệng được.

“Tôi ăn rồi, để tôi hâm nóng đồ ăn cho em nhé?”

Giang Bân nghe anh nói “ăn rồi”, khẽ liếc anh một cái, nghĩ thầm một bữa ngon thế mà phí mất.

"Không cần, em không muốn ăn."

Đường Tri Tụng: "......"

Có vẻ thật sự giận rồi.

Vả mặt đến quá nhanh.

“Tôi có nhắn tin cho em, nói là không về ăn tối.” Anh giải thích cho mình.

Giang Bân “ồ” một tiếng, không để tâm, “Xin lỗi, em không thấy.” Cô trông mệt mỏi, đứng dậy về phòng.

Đường Tri Tụng nhìn bóng lưng cô đơn của cô, khẽ nhíu mày.

Anh đúng là chẳng có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ.

Tâm trạng Giang Bân không tốt, về phòng là ngủ thẳng cẳng, cả đêm chẳng nói gì.

Sáng hôm sau, Đường Tri Tụng dậy trước Giang Bân, thông báo đầu bếp riêng chiên bít tết cho cô.

Giang Bân mất nửa tiếng để sửa soạn, ra ngoài thấy bữa sáng đã sẵn sàng, ngồi xuống ăn cùng anh.

Liếc mắt thấy miếng bít tết, cô vươn tay định lấy đĩa.

Còn Đường Tri Tụng thì đã cầm dao nĩa chuẩn bị cắt cho cô, kết quả vừa đưa tay ra, đĩa đã bị Giang Bân cầm mất.

Không nắm được gì.

Cả hai đều sững lại một chút.

Giang Bân không chắc Đường Tri Tụng muốn ăn miếng bít tết hay định cắt giúp cô. Anh chàng này kiêu ngạo lắm, nếu cô đưa đĩa lại, chưa chắc anh đã nhận, cũng không chắc anh chịu cắt. Thế nên cô đành tự nhiên kẹp miếng bít tết vào sandwich mà ăn.

Tuy có chút chột dạ vì cướp mất cả miếng bò bít tết, nhưng chuyện đã làm rồi, khí thế không thể thua. Giang Bân vẫn điềm nhiên như không, hiển nhiên là như vậy.

Đường Tri Tụng nhìn cô như vậy, đoán rằng cô vẫn chưa hết giận.

Hai người đều không nói gì. Không khí vừa ngượng ngùng vừa mờ ám.

Ăn sáng xong Giang Bân đến công ty, hôm nay là ngày cuối cùng nghỉ lễ Quốc khánh, khắp nơi chồng chất không ít phản hồi dự án cần xử lý, sáng mai phải đi hội đồng quản trị báo cáo công việc, tháng này sắp xếp công việc thế nào, quá nhiều việc phải làm.

Đường Tri Tụng đến Ninh Thịnh Khoa Kỹ bận cả buổi sáng, ăn trưa lúc nghĩ đến Giang Bân thích ăn hải sản, để cho cô hết giận, anh gọi điện cho Giang Bân,

“Tối nay em có rảnh về ăn cơm không?”

Giang Bân tạm thời không có lịch trình gì, "Được."

Đường Tri Tụng liền gọi điện cho đầu bếp riêng,

"Tối nay làm tiệc hải sản."

Đường Tri Tụng hiếm khi đặc biệt chỉ đạo về bữa ăn, đầu bếp riêng biết bữa tối hôm nay rất quan trọng, nên chọn nguyên liệu tốt nhất đến Phỉ Thúy Thiên Thần chuẩn bị bữa tối, trong đó có một con tôm hùm xanh Úc, đều được vận chuyển bằng máy bay từ đảo riêng.

Giang Bân trưa ăn cơm công sở qua loa, 3 giờ chiều nhận được điện thoại của Trình Dĩnh.

"Băng Băng, cậu đi đâu rồi?"

Giang Bân bị cuộc gọi này làm giật mình, "Cậu về rồi à?"

Trình Dĩnh ở ban công của Giang Bân đi đi lại lại, rõ ràng phát hiện nhà đã trống đi rất nhiều, “Tớ còn muốn cho cậu một bất ngờ, kết quả người gây bất ngờ lại là cậu? Cậu không phải là đã dọn đến chỗ Đường Tri Tụng rồi chứ?”

Giang Bân khẽ ho, "...Phải."

“Chúc mừng, chúc mừng, thế này mới giống như đã gả đi chứ. Thế nào rồi, mọi việc thuận lợi chứ?”

Trình Dĩnh không phải lo Đường Tri Tụng không được, mà lo anh là gay, trong ngành internet công nghệ thiên tài gay nhiều vô số, Trình Dĩnh đi du học nước ngoài, thấy nhiều không lạ, không muốn chị em tốt bị lừa kết hôn.

Giang Bân không thể để người ta suy đoán chồng mình trong chuyện này, hổ thẹn nói, "Rất tốt."

Trình Dĩnh yên tâm rồi, "Tối nay gọi Châu Châu mấy đứa ra ăn một bữa? Một là chúc mừng cậu thoát kiếp cô đơn, hai là chúc mừng tớ về."

Trình Dĩnh đi công tác mấy tháng, nhiều việc cần gặp mặt nói chuyện, Giang Bân không có lý do từ chối,

"Cậu sắp xếp đi, gửi địa điểm cho tớ."

Với Đường Tri Tụng mỗi ngày đều ở bên nhau, cơm bao giờ cũng có thể ăn, nói thêm nữa, chồng so với bạn thân, chắc chắn là bạn thân quan trọng hơn.

Vậy nên Giang Bân gọi điện cho Đường Tri Tụng, Đường Tri Tụng đang họp, điện thoại tắt tiếng, Giang Bân đoán ra, gửi tin nhắn cho anh,

"Tối nay em có tiếp khách, không về ăn cơm."

Đường Tri Tụng trong WeChat không có cái nào được ghim lên đầu, tin nhắn của Giang Bân đến khi anh trên đường về nhà, từng tin một trả lời mới phát hiện.

Anh bóp trán, cởi kính ra, không nói gì.

Về đến Phỉ Thúy Thiên Thần, đầu bếp riêng chắc chắn đã tận lực làm một bữa tiệc hải sản, Đường Tri Tụng nhìn một bàn cơm im lặng lâu.

Tâm trạng tất nhiên không tốt.

Tâm trạng đương nhiên không tốt. Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn với một người như vậy, nói không thất vọng là giả dối. Nhưng anh không quen đổ lỗi, tin nhắn của Giang Bân là gửi lúc ba giờ chiều, là do anh không nhìn thấy.

Ngồi xuống ăn cơm, tiện tay mở WeChat của cô, ghim cuộc trò chuyện lên đầu.

Truyện Hot

Chapter
1 Chương 1: Giấy đăng ký kết hôn mới ra lò
2 Chương 2: Anh và cô hợp nhau nhất
3 Chương 3: Gặp gỡ các bậc trưởng bối
4 Chương 4: Phu nhân tửu lượng kém, để tôi...
5 Chương 5: Phong độ của tổng giám đốc Đường
6 Chương 6: Tôi là chồng của Giang Bân, Đường Tri Tụng...
7 Chương 7: Em không có ai khác, sẽ không cắm sừng anh
8 Chương 8: Từ nay khi ra ngoài, em phải báo cáo với tôi...
9 Chương 9: Quên nói với phu nhân, tôi dị ứng phấn hoa...
10 Chương 10: Chị cả, chị đây là đi hẹn hò à?
11 Chương 11: Bạn bè
12 Chương 12: Thu xếp hành lý, về ở với tôi 
13 Chương 13: Nam nữ trưởng thành, không có gì phải kiêng dè...
14 Chương 14: Vợ tôi
15 Chương 15: Sự nuông chiều này, anh cho!
16 Chương 16: Nói chuyện rõ ràng
17 Chương 17: Mỗi loại đều lấy một chút
18 Chương 18: Thật không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ
19 Chương 19: Em đi, anh có đi không?
20 Chương 20: Động tác chỉ có ở các cặp đôi
21 Chương 21: Anh thích thuận nước đẩy thuyền
22 Chương 22: Cô vẫn chưa hiểu rõ người đàn ông này
23 Chương 23: Anh là chồng cô
24 Chương 24: Văn nhã bại hoại
25 Chương 25: Quân vương không lâm triều sớm
26 Chương 26: Đây có phải là hẹn hò không?
27 Chương 27: Khoảng cách
28 Chương 28: Đó không phải lý do để em ly thân
29 Chương 29: Cậu bình thường dỗ dành vợ thế nào?
30 Chương 30: Túi trị bách bệnh
31 Chương 31: Vợ ơi, anh yêu em
32 Chương 32: Cuộc Đấu
33 Chương 33: Cao thủ đối đầu
34 Chương 34: Nụ hôn không thể cưỡng lại 
35 Chương 35: Đã mua đúng size chưa
Bến Cảng Hôn Nhân - Hi Quân

35 Chương

1
Chương 1: Giấy đăng ký kết hôn mới ra lò
2
Chương 2: Anh và cô hợp nhau nhất
3
Chương 3: Gặp gỡ các bậc trưởng bối
4
Chương 4: Phu nhân tửu lượng kém, để tôi...
5
Chương 5: Phong độ của tổng giám đốc Đường
6
Chương 6: Tôi là chồng của Giang Bân, Đường Tri Tụng...
7
Chương 7: Em không có ai khác, sẽ không cắm sừng anh
8
Chương 8: Từ nay khi ra ngoài, em phải báo cáo với tôi...
9
Chương 9: Quên nói với phu nhân, tôi dị ứng phấn hoa...
10
Chương 10: Chị cả, chị đây là đi hẹn hò à?
11
Chương 11: Bạn bè
12
Chương 12: Thu xếp hành lý, về ở với tôi 
13
Chương 13: Nam nữ trưởng thành, không có gì phải kiêng dè...
14
Chương 14: Vợ tôi
15
Chương 15: Sự nuông chiều này, anh cho!
16
Chương 16: Nói chuyện rõ ràng
17
Chương 17: Mỗi loại đều lấy một chút
18
Chương 18: Thật không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ
19
Chương 19: Em đi, anh có đi không?
20
Chương 20: Động tác chỉ có ở các cặp đôi
21
Chương 21: Anh thích thuận nước đẩy thuyền
22
Chương 22: Cô vẫn chưa hiểu rõ người đàn ông này
23
Chương 23: Anh là chồng cô
24
Chương 24: Văn nhã bại hoại
25
Chương 25: Quân vương không lâm triều sớm
26
Chương 26: Đây có phải là hẹn hò không?
27
Chương 27: Khoảng cách
28
Chương 28: Đó không phải lý do để em ly thân
29
Chương 29: Cậu bình thường dỗ dành vợ thế nào?
30
Chương 30: Túi trị bách bệnh
31
Chương 31: Vợ ơi, anh yêu em
32
Chương 32: Cuộc Đấu
33
Chương 33: Cao thủ đối đầu
34
Chương 34: Nụ hôn không thể cưỡng lại 
35
Chương 35: Đã mua đúng size chưa

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]