Ngày hai mươi tháng tám, sinh nhật của Giang Thiếu Du, cũng là tiệc đính hôn giữa anh ta và tiểu thư tập đoàn Phú Hằng.
Tập đoàn Phú Hằng là nền tảng mua sắm thương mại điện tử lớn nhất trong nước, giá trị thị trường cũng nằm trong top mười của quốc gia, có thể coi là một cuộc liên hôn để Giang Thiếu Du đối kháng với Giang Bân. Nhà Giang đã mời các gia đình danh giá ở Thượng Hải thậm chí cả một số ông lớn đa quốc gia đến dự tiệc, Giang Bân cũng nhận được cuộc gọi mời cá nhân từ anh trai.
"Bân Bân, con kết hôn với Đường Tri Tụng rồi nhưng vẫn chưa chính thức về thăm nhà, lần này nhất định phải có mặt."
Giang Bân đồng ý, trước tiên xem lịch trình của Đường Tri Tụng, xác nhận ngày 20 anh có mặt ở Thượng Hải, rồi gửi tin nhắn cho anh.
"Ngày 20 là tiệc sinh nhật anh trai em, anh có rảnh tham gia không?"
Từ khi Đường Tri Tụng sang Mỹ, hai người ngoài việc chia sẻ lịch trình thì không có liên lạc gì khác.
Đường Tri Tụng nhìn ảnh đại diện WeChat của Giang Bân lâu, rồi trả lời một chữ "được".
Giang Bân sau đó gửi thời gian địa điểm qua, "Sáu giờ rưỡi tối ngày 20, ở hội quán Tàng Giang."
Lần này những nhân vật có máu mặt ở Thượng Hải đều sẽ có mặt, cô và Đường Tri Tụng xuất hiện riêng lẻ sẽ không thích hợp lắm.
"Công ty em gần chỗ ở của anh, có cần em đưa anh đi cùng không?"
Cô nghe từ miệng bà Đường biết rằng, nơi ở của Đường Tri Tụng nằm ở Phỉ Thúy Thiên Thần phía tây tập đoàn Giang thị, đi bộ vài phút là đến.
Đường Tri Tụng nhìn chăm chăm vào điện thoại, khung giờ đó, anh chắc chắn đang ở công ty, ngược lại, cô phải chuẩn bị trang phục, sẽ về nơi ở sớm hơn, công ty anh gần chỗ ở của cô.
Cô hỏi như vậy, hoàn toàn không phải là muốn đưa anh đi, mà là muốn anh đến đón.
"Sáu giờ, tôi đến đón em."
Tối ngày hai mười, Giang Bân về Châu Duyệt Quốc Tế sớm nửa tiếng, Lý Dương giúp cô thay váy dạ hội xong, còn chưa trang điểm thì nhận được cuộc gọi của Đường Tri Tụng,
"Tôi đã đến dưới nhà."
Còn nửa tiếng nữa mới đến tiệc tối, trang điểm rồi ra ngoài sẽ không kịp.
Giang Bân chỉ có thể mang theo túi trang điểm xuống lầu.
Xe Cullinan đỗ ở vị trí lần trước, nhân viên lễ tân mở cửa xe cho Giang Bân, Giang Bân thấy Đường Tri Tụng ngồi trong xe, áo sơ mi trắng, quần âu đen, lần này có đeo cà vạt, trang phục rất trang trọng, dù bộ vest có kiểu dáng bình thường đến mấy mặc trên người anh cũng khó che giấu được thần thái thanh quý ấy.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau bữa ăn lần trước, ánh mắt va chạm nhẹ nhàng.
Ánh mắt Đường Tri Tụng rơi vào bộ váy dạ hội của Giang Bân.
Một chiếc váy dài màu hồng champagne, thiết kế kim sa, đơn giản thanh lịch, không mất đi sự hoan hỷ, cũng không đến mức làm lu mờ nhân vật chính.
Bộ váy dạ hội này, Đường Tri Tụng không xa lạ, trong chín ô vuông có mơ hồ nhìn thấy, cũng nằm trong phạm vi mà mẹ anh "không cho xem" và Giang Bân đã chặn.
Đường Tri Tụng tâm trạng phức tạp gật đầu chào cô.
Giang Bân ngồi vào xe.
Thời gian gấp rút, Giang Bân lấy túi trang điểm ra, ra hiệu với Đường Tri Tụng, "Em trang điểm một chút được không?"
Dù chỉ là việc nhỏ, Giang Bân vẫn lịch sự hỏi ý kiến.
Đường Tri Tụng không có lý do gì để không đồng ý.
Chốc lát, túi trang điểm được mở ra, hộp trang điểm đặt trên bàn nhỏ, một mùi hương nồng nàn thoảng ra.
Đường Tri Tụng cố gắng kìm chế không cau mày, cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Tài xế cũng ngửi thấy mùi hương này, vô thức nhìn qua gương chiếu hậu.
Anh đã lái xe cho Đường Tri Tụng mười năm, quá hiểu rõ tính cách của thiếu gia nhà mình.
Những thứ như mùi hoa thơm, phấn thơm là thứ anh ghét nhất.
Trong gương chiếu hậu, thiếu phu nhân thoải mái trang điểm như không có ai, còn thiếu gia lại cứ im lặng, không có chút phản ứng nào.
Hiếm có.
Chặng đường nửa tiếng, Giang Bân trang điểm hết gần nửa tiếng.
Đường Tri Tụng cũng chịu đựng nửa tiếng.
Trang điểm xong, Đường Tri Tụng nhạt nhẽo liếc nhìn một cái.
Đuôi mắt hơi sắc sảo, má cũng đánh một lớp phấn, khiến cả người trông rất lạnh lùng quyến rũ.
Nhưng không đẹp bằng lúc cô không trang điểm.
Cô mặt mộc không cười thì thanh tú, cười lên thì dịu dàng.
Giang Bân nhạy bén phát hiện Đường Tri Tụng hôm nay im lặng bất thường, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh lùng xa cách.
Giang Bân tự nhận mình không có đủ khả năng để lay động cảm xúc của Đường Tri Tụng, anh chắc là vì chuyện khác mà không vui.
Anh không vui, Giang Bân cũng không tự tìm chuyện để nói.
Đến hội quán, hai người cùng xuất hiện, đúng giờ, bên trong khách quý đã tấp nập.
Giang Thiếu Du và tiểu thư nhà họ Phó đang đợi khách ở nơi đón tiếp, thấy họ cùng nhau đến, Giang Thiếu Du cười rạng rỡ như gió xuân,
"Tri Tụng, Bân Bân, ba và mẹ đang chờ hai người ở trong."
Tiệc tối bảy giờ chính thức bắt đầu, nửa tiếng trước để khách tán gẫu chào hỏi.
Giang Thiếu Du để lại vị hôn thê tiếp khách, dẫn hai người vào phòng quý khách bên cạnh sảnh tiệc, Giang Thành Hiệu và Trần Linh đang ở đây tiếp đãi Phó Chủ tịch cùng phu nhân.
Đường Tri Tụng và Giang Bân vừa xuất hiện, Phó Chủ tịch lại chủ động tiến lại,
"Đường Tổng, hân hạnh gặp anh."
Đường Tri Tụng trước mặt người khác luôn là vẻ ôn hòa thanh lịch, tuấn tú phong thái, lịch sự chào hỏi, "Phó Chủ tịch, lâu không gặp."
Tập đoàn Phú Hằng và Ninh Thịnh Khoa Kỹ có chút giao thoa về mặt kinh doanh, phần nhà thông minh này, hai nhà có hợp tác kinh doanh, cạnh tranh nền tảng thương mại điện tử trong nước rất khốc liệt, Phó Chủ tịch hy vọng Đường Tri Tụng có thể nghiêng về nền tảng của ông ta.
Chào hỏi xong, Đường Tri Tụng và Giang Bân cùng đến trước mặt vợ chồng Giang Thành Hiệu.
"Ba, dì Trần."
Lý tổng trợ thay hai người dâng quà chúc mừng, Trần Linh vui vẻ nắm tay Giang Bân không buông,
"Người một nhà, còn mang quà gì nữa."
Nói xong, bảo Giang Thiếu Du đưa quà gặp mặt đã chuẩn bị cho Đường Tri Tụng,
"Tri Tụng, con và Băng Băng quá bận rộn, dù bận cũng phải thường về thăm, dì đã dọn dẹp phòng cho hai con rồi, lúc nào cũng có thể về ở."
Căn phòng công chúa mà Giang Bân từng ở khi còn nhỏ trong biệt thự, Trần Linh luôn giữ lại cho cô, căn phòng đó ở vị trí tốt nhất toàn bộ tầng hai, Giang Dao nhiều lần muốn đổi sang đó nhưng Trần Linh không chịu.
Trần Linh hôm nay mặc một chiếc áo dài lụa satin, mặt vải thêu hoa quế điểm xuyết, rất hợp với khí chất uyển ước nữ tính của bà.
Giang Bân cũng có quan hệ với Phó phu nhân, cùng hai phu nhân trò chuyện.
Giang Thiếu Du ra ngoài tiếp khách, Đường Tri Tụng và Giang Thành Hiệu nói về chuyện kinh doanh.
Đường Tri Tụng luôn là đàn em mà Giang Thành Hiệu ngưỡng mộ nhất, Giang Thành Hiệu một lòng muốn chiêu mộ anh làm rể cưng, tiếc rằng rể này không phải rể kia, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Ba người đàn ông vẫn còn khá khách sáo.
Phía Giang Bân thì thoải mái hơn nhiều.
Trần Linh bảo cô giúp việc theo đến đem bát canh mang theo ra, đặt trước mặt Giang Bân,
"Đây là canh bồ câu thả rừng, dì cho thiên ma vào, đun nhỏ lửa bốn tiếng đồng hồ, hôm nay đặc biệt mang đến cho con, con không phải đau đầu sao? Nhanh ăn một chút cho bổ ."
Trần Linh ba ngày một lần nấu canh cho Giang Bân, dù không tự đến cũng sẽ sắp xếp người gửi đến căn hộ.
Bà đối với Giang Bân không kém gì Giang Dao, đều yêu thương như con gái ruột.
"Cảm ơn dì Trần." Giang Bân cũng không khách khí, ngồi bên cạnh ăn một mình, trước tiên nếm một ngụm, "Lâu rồi không được ăn canh của dì, nhớ lắm."
Trần Linh ôm cô, "Con gái ngốc, muốn ăn gọi điện cho dì là được."
PhópPhu nhân ở bên cạnh nhìn cười không thể nào khép miệng lại, "Không biết còn tưởng hai người là mẹ con đẻ."
Trần Linh thở dài, "Con bé từ nhỏ đã mất ông bà, một mình lớn lên vấp vấp ngã ngã, tôi chỉ muốn đưa con về nhà nuôi, tiếc là ông ấy tính tình khó chịu," nói đến đây, Trần Linh đỏ mắt, không nói tiếp.
Đêm tai nạn xe hơi đó, bà ôm Giang Bân từ vũng máu ra, đứa bé hoảng sợ đến mức ngây dại, toàn thân co giật, bà mất rất nhiều công sức mới lau sạch khuôn mặt đó, dỗ dành, an ủi cô.
Khi Giang Bân mới được gửi ra nước ngoài, mới mười một tuổi, cô bé khóc lóc ầm ĩ muốn về, muốn ông bà, Giang Thành Hiệu không chịu, vì chuyện đó bà lúc ấy đã cãi lộn với Giang Thành Hiệu, vẫn không thể thay đổi tính cách của Giang Thành Hiệu.
Có thể trưởng thành đến mức bình thản như hiện tại, chắc đã phải chịu biết bao khổ cực.
Trần Linh không né tránh chuyện xa cách giữa Giang Thành Hiệu và Giang Bân.
Giang Bân vừa uống canh vừa trả lời tin nhắn trong nhóm công việc, không nghe họ nói chuyện.
Phó phu nhân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Giang Bân, lặng lẽ tiếc nuối.
Không lâu sau, tiệc tối chính thức bắt đầu, Giang Thành Hiệu xuất hiện nói một số lời phát biểu, không khí sôi động.
Sảnh tiệc khắp nơi đều có bàn đảo, bày đủ loại món ngon, giữa có một sàn nhảy, sớm đã có những nam nữ trang phục rực rỡ nhảy những điệu múa uyển chuyển, hai bên còn có ghế sofa ngồi thoải mái cho khách.
Kiểu tiệc tối như thế này, không có mấy người thực sự ăn uống, chỉ nắm bắt cơ hội kết giao trò chuyện.
Đường Tri Tụng ít khi xuất hiện, tuy không phải nhân vật chính nhưng xung quanh tụ tập không ít người, và đều rất có mặt mũi.
Nói về mối quan hệ, các vị tổng giám đốc có mặt đều không kém cỏi gì, nhưng mối quan hệ của Đường Tri Tụng rải khắp toàn cầu, dù ở đâu cũng là người có tầm ảnh hưởng lớn.
Khó khăn lắm mới gặp được, liền tìm cơ hội dò hỏi thông tin mình muốn, hoặc cố gắng bàn về hợp tác.
Đường Tri Tụng trong lòng đã có chút bức bối, mặt mày vẫn không lộ ra, cho đến khi bố mẹ anh đến muộn, dưới cớ "đi cùng phu nhân", giao việc cho ba anh, lịch sự rút lui ra ngoài.
Sảnh tiệc người đi lại tấp nập, không khí có chút ngột ngạt, Đường Tri Tụng đến ban công nhỏ bên cửa sổ, ban công rất nhỏ, chỉ đủ cho hai ba người tán gẫu, tay nắm chiếc chén trà, mắt tùy ý lướt qua một chỗ trong sảnh,
Giang Bân tựa vào quầy bar nói cười với người khác, đối phương là một người đàn ông trung niên, chính là Phùng tổng đã gọi điện cho anh lần trước, có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Đường Tri Tụng miệng nói là đi cùng phu nhân, nhưng không có ý định qua đó.
Không hiểu tại sao cô lại chặn anh.
Rõ ràng người chủ động liên hôn là cô, người giữ khoảng cách với anh cũng là cô.
Giang Bân cũng có vòng tròn riêng của mình, cũng đang giao thiệp.
Dịp như thế này, rất nhiều cổ đông giám đốc của tập đoàn Giang thị đều đến, có cả khách hàng chuỗi cung ứng.
Tương lai cô sẽ nắm quyền tập đoàn Giang thị, những người này sau này cũng sẽ là giang sơn của cô, cần duy trì, cần kéo về phía mình, cần chia rẽ, Giang Bân trong lòng có tính toán riêng.
Vừa tiễn Phùng tổng đi, Giang Bân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, phát hiện Đường Tri Tụng đang ở ban công nói chuyện với người khác.
Chính là thiếu gia nhà họ Trình xuất hiện lần trước.
Nhà họ Giang và nhà họ Trình không có nhiều quan hệ, chỉ vì thiếu gia nhà họ Trình nổi tiếng, Giang Thiếu Du tượng trưng gửi thiệp mời, đối phương xuất hiện là vì Đường Tri Tụng.
Vòng tròn của Đường Tri Tụng, Giang Bân cũng không thể vào được.
Đường Tri Tụng chưa chính thức giới thiệu cô với bạn bè của anh, Giang Bân sẽ không chủ động qua chen vào.
Bên cạnh có một sảnh phụ, bày không ít bàn bài, một số tiểu thư thiếu gia ăn chơi đang sờ bài, Giang Dao sắp xếp nhóm chị em của mình xong, ra ngoài tìm mẹ Trần Linh, từ hành lang đi vào, một mắt thấy Giang Bân được ba hai nam nữ vây quanh nói chuyện, còn Đường Tri Tụng thì sao, một mình ở ban công, cầm điện thoại đang gọi.
Giang Dao thấy vợ chồng họ mỗi người một nơi, cười khẽ một tiếng.
Cô những năm đầu đã thêm WeChat của Đường Tri Tụng, dịp tết lễ gửi lời chúc mừng cho Đường Tri Tụng, Đường Tri Tụng thản nhiên trả lời vài tin.
Tin nhắn WeChat mà Giang Bân gửi tối hôm đó, Đường Tri Tụng không thích.
Người khác đều khen Giang Bân may mắn thế nào, chỉ có cô biết, vợ chồng họ chẳng qua chỉ là diễn cho có.
Tiệc đã qua nửa chừng, Trần Linh và Giang Thành Hiệu chào hỏi từng người xong, quay về phòng quý khách, nơi đây chất đống không ít quà chúc mừng của khách quý gửi đến.
Trần Linh sắp xếp ra một hộp quà, thấy Giang Dao vào, nhét hộp quà cho cô,
"Tìm Băng Băng, đưa cái này cho con bé."
Giang Dao nhìn một cái, bên trong là nhân sâm đông trùng hạ thảo yến sào gì đó, bất bình, "Có đồ tốt, mẹ lại để dành cho con bé ấy."
Trần Linh trừng mắt cô, "Còn không đi nhanh, muộn chút nữa Băng Băng lại về rồi."
Giang Dao miễn cưỡng ra khỏi cửa, hỏi một vòng, phát hiện Giang Bân đang cùng vài người bạn nước ngoài trò chuyện ở sân thượng, miệng thành thạo chuyển đổi tiếng Anh và tiếng Ppháp, lúc nào cũng có bản lĩnh biến sân khách thành sân nhà của mình.
Giang Dao đôi khi rất ngưỡng mộ Giang Bân, gặp ai cũng có chuyện để nói.
"Giang Bân."
Mấy người bạn đó thấy có người tìm Giang Bân, đều chào tạm biệt rời đi.
Ly rượu vang đỏ trong tay Giang Bân đã cạn, tựa vào quầy bar hỏi cô, "Chị Hai, có chuyện gì?"
Giang Dao đưa túi quà cho cô, "Này, mẹ tôi bảo tôi đưa cho cô."
Ánh mắt Giang Bân dừng lại ở túi quà một lúc, nhận lấy, "Thay tôi cảm ơn dì Trần."
Giang Dao khẽ lườm, nhìn khuôn mặt bình thản của cô, đột nhiên rất bực tức,
"Mẹ tôi coi cô như con ruột, dù ăn mặc dùng đều ưu tiên cô trước, bảo người ta đích thân mang đến căn hộ, Giang Bân, cô không cảm động sao?"
Giang Bân nghiêm túc nói, "Tôi luôn rất biết ơn dì Trần."
"Đừng chơi với tôi những trò giả tạo đó." Giang Dao bất nhẫn nói, "Cô thực sự biết ơn bà ấy thì hãy rút lui đi!"
Giang Bân chỉ cảm thấy Giang Dao rất trẻ con, "Chị Hai, đây là hai chuyện khác nhau."
Giang Dao bất bình, "Giang Bân, chúng tôi không nợ cô điều gì, cô biết đấy, mẹ tôi và ba từ sớm đã quen biết, mẹ tôi không có giành đàn ông của mẹ cô, mẹ cô trong lòng cũng không có ba tôi, điều này cô tự biết rõ. Mẹ tôi vì chuyện năm đó, luôn rất ân hận, muốn bù đắp cho cô ở khắp nơi, dịp như hôm nay, bà biết cô sẽ đến, kể cả tiệc đính hôn của anh tôi cũng giao cho người khác lo, bà tự tay nấu canh cho cô, cô nếu có chút lương tâm thì không nên tranh với tôi và anh tôi!"
Giang Bân nhìn ngực Giang Dao lên xuống không đều, tức giận khó chịu, đầu lưỡi nhẹ chống vào răng, một lúc không biết nên nói gì.
Giang Bân là người có thể diện, dù Giang Thiếu Du và Giang Dao bên dưới có hành động gì, cô chưa bao giờ làm mất mặt trước mặt người khác, việc như giật tóc nhau trước mặt mọi người, cô khinh không bao giờ làm.
Cô vẫn bình tâm, "Giang Dao, tôi chưa bao giờ cản trở gia đình bốn người các chị vui vẻ hạnh phúc, từ năm đó đêm giao thừa, chị nói không muốn thấy tôi, cái kẻ bên lề này, dù lễ tết hay gì, tôi ngoài việc gọi điện chào hỏi ba và dì Trần, không hề xuất hiện trước mặt các chị nữa, tôi không nghĩ tôi cần nhường gì."
Giang Dao cười lạnh, "Cô si tâm vọng tưởng giành vị trí người thừa kế tập đoàn, muốn đẩy tôi và anh tôi, cả mẹ tôi ra khỏi tập đoàn, không phải là vô lương tâm thì là gì? Mẹ tôi đối với cô tốt như vậy, cô có chút nào mềm lòng không?"
Giang Bân cảm thấy cô có chút vô lý, "Nếu chị thực sự vì gia đình bốn người các chị mà nghĩ, tôi cho rằng, các chị hoàn toàn có thể đến Tây Âu núi non trùng điệp, Úc hoặc New Zealand, nghỉ dưỡng hưởng thụ, còn về tập đoàn Giang thị, xin lỗi, nó vốn là của tôi, và chỉ có thể là của tôi."
Giang thị là ông nội một tay sáng lập, Giang Thành Hiệu chỉ là ngồi hưởng thành quả.
Kể cả căn biệt thự họ đang ở bây giờ, cũng là nhà của ông bà nội khi còn sống, cũng là nhà của cô.
"Cô..." Giang Dao tức không nhẹ, cô nghiến răng, mất lý trí, như tẩm độc nhìn Giang Bân, "Con thụ tinh ống nghiệm nhà người ta được yêu thương, mang theo hy vọng và tình yêu ra đời, cô là cái gì, cô tự biết rõ trong lòng!"
"Cô chỉ là cái máy không có cảm xúc."
Giang Dao ném câu đó xuống rồi vào sảnh tiệc.
Sau lập thu, gió đêm đã bắt đầu se lạnh, đâm vào da thịt, nhẹ đau, Giang Bân im lặng cầm chiếc ly rượu, ánh sáng dưới đáy mắt cũng theo giọt rượu vang đỏ cuối cùng đó lắc lư, vẫn giữ tư thế thanh lịch, ngẩng đầu uống cạn rượu.
Xách váy đi theo bậc thang vào sảnh tiệc, ngẩng đầu, cửa ra vào đứng một bóng dáng thẳng tắp.
Mắt anh thẳm sâu, thần sắc lạnh lùng.
Giang Bân lại nở nụ cười, giọng dịu dàng hỏi, "Vừa rồi em bận hoài, không chăm sóc được cho anh, anh ăn cơm tối chưa?"
Giọng nói rất nhạt, có vẻ hơi mệt mỏi.
Đường Tri Tụng hơi nhíu mày, "Tôi đưa em về."
Giang Bân giật mình, anh rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy.
Một câu nói, chưa đến mức khiến cô mất bình tĩnh.
Mặt Giang Bân vẫn không có chút gì bất thường, "Được, em đi chào hỏi trước đã." Vượt qua anh đi vào trong.
"Với Giang Thành Hiệu à?" Đường Tri Tụng quay người, ánh mắt âm u,
Có chút hối hận vì lúc nãy không ở cạnh cô giao thiệp, không thì Giang Dao không có cơ hội nói những lời đó.
Giang Bân lại sững sờ, im lặng một lúc rồi nói, "Chào hỏi bố mẹ chồng, và các cổ đông giám đốc của tập đoàn."
Đường Tri Tụng không cản.
Chờ Giang Bân đi xa, anh gửi đoạn ghi âm vừa thu được đến điện thoại của Giang Thành Hiệu.
Khoảng năm phút sau, điện thoại của Giang Thành Hiệu gọi vào, giọng ôn hòa pha chút lo lắng, "Tri Tụng, con đang ở đâu?"
Đường Tri Tụng đứng trong bóng tối lối đi, ngón tay dài thon khẽ gảy bụi trước ngực áo, giọng lạnh lùng,
"Bố vợ, Giang Bân rộng lượng tha thứ, con Đường Tri Tụng mắt không nhòm được cát, việc này, bố phải cho con một lời giải thích."
Nhìn Giang Bân đi ra, Đường Tri Tụng cúp máy, cùng đi ra ngoài.
Tài xế đã lái xe đến lề đường, hai người lần lượt lên xe.
Xe từ từ khởi động, chạy về phía Châu Duyệt Quốc Tế.
Cửa sổ xe không đóng, gió thổi vào, Giang Bân thần sắc lạnh lùng nhìn cảnh phố không ngừng lùi về phía sau bên ngoài.
Đêm tối buông xuống, ánh đèn lưu quang từng khung hình lướt qua đôi mắt đen của cô, cuốn đi vẻ trăng sáng gió mát vốn có trong tròng mắt, chỉ còn lại sự kiên cường mà gió thổi mưa dầm cũng không thể rửa phai.
Một thời gian dài sau tai nạn xe hơi, cô như một con nhím, nhìn ai cũng không ưa, nghi ngờ tất cả, tự đâm đầu vào tường đến nỗi đầu bể máu chảy, cũng từng nổi loạn, cũng từng khóc, vô ích, sau đó những cái gai ấy dần được mài phẳng, trở thành lớp giáp cứng cáp.
Cô không quen bị cảm xúc xấu chi phối.
Má hơi nghiêng ra ngoài, gió rít lên, cùi chỏ tựa vào cửa sổ xe, tư thế thoải mái.
Mỗi lần rời khỏi nhà Giang vào buổi tối, cô đều một mình, hôm nay Đường Tri Tụng ở bên cạnh.
Giang Bân rất hài lòng.
Điện thoại Đường Tri Tụng có nhiều tin nhắn vào, khi trả lời, anh tranh thủ nhìn cô một cái, mặt cô hơi trắng, tựa vào cửa sổ xe hứng gió, thần tình không có vẻ buồn bã rõ rệt.
Cả đường im lặng.
Giang Bân vốn tưởng Đường Tri Tụng sẽ như lần trước, đưa cô đến sảnh, ai ngờ xe trực tiếp chạy vào hầm để xe, dừng dưới tòa nhà.
Đường Tri Tụng xuống xe trước, mở cửa xe cho cô, Giang Bân xuống, chuẩn bị cảm ơn anh, anh đã tiến trước đi ấn thang máy.
Anh định đưa cô lên?
Giang Bân xoa xoa xương mày theo anh lên, tòa nhà vua một căn hai thang máy, hai người cùng vào, ít khi ở gần nhau như thế này, anh rất cao, cô cao một mét sáu tám lại đi giày cao gót tám phân, chỉ ngang tai anh.
Thang máy leo lên nhanh, trong không gian kín, mùi rượu trên người Giang Bân khá rõ ràng.
Đường Tri Tụng nhìn cô, "Uống ít thôi."
Câu nói thường xuyên của Mục Doãn, bất ngờ treo trên môi Đường Tri Tụng.
Chuyện hiếm.
Giang Bân che miệng đứng sang bên, cách anh vài bước, nhìn anh hỏi, "Anh không uống à?"
Cả người vẫn thanh khiết đến mức ép người, khí chất trong sạch không nhiễm một chút bụi trần.
Đường Tri Tụng không trả lời cô, không phải ai cũng có tư cách mời anh uống rượu, càng đi lên cao, cơ hội uống rượu chỉ càng ít đi.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, ra khỏi thang máy là cửa nhà.
Giang Bân nhập vân tay, động tác mở cửa trở nên rất chậm.
Sự hiện diện của anh vẫn rất mạnh mẽ, có thể cảm nhận anh đang ở ngay phía sau.
Muốn mời anh vào, lại toàn thân mùi rượu, không muốn để lại ấn tượng xấu.
Trừ phi anh chủ động đề xuất, cô sẽ không có chỗ để từ chối.
Cô hiếm khi phân vân không quyết định được.
Cửa đẩy mở, Giang Bân bước vào, quay người lại, cửa ra vào còn hơn nửa vị trí.
"Cảm ơn anh đã đưa em về."
Đường Tri Tụng tưởng Giang Bân sẽ mời anh vào ngồi một chút, cô không mở miệng, anh cũng chẳng ép buộc.
Ánh mắt rơi vào chiếc váy dạ hội thanh lịch trên người cô, nghĩ đến vòng bạn bè bị chặn, người đàn ông quý phái khen một cách ý vị,
"Những bộ váy dạ hội đó rất đẹp."
Giang Bân thấy anh không mở miệng vào trong, có chút thất vọng, không suy đoán nhiều về lời anh,
"Không có gì, vậy anh đường về cẩn thận."
Đường Tri Tụng lùi hai bước đi ấn thang máy, Giang Bân nhìn bóng dáng anh biến mất mới đóng cửa.
Nấu cho mình một chén canh giải rượu, vào phòng tắm tắm, ra ngoài lau tóc thì đầu óc đột nhiên chợt nhớ câu cuối anh nói.
Những bộ váy dạ hội...
Những...
Giang Bân không kịp sấy tóc, tìm điện thoại mở tin nhắn WeChat đó, rồi ấn vào giao diện WeChat của Đường Tri Tụng, thấy trong quyền hạn có ba chữ "chỉ chat", lập tức hiểu ra.
Sấy tóc sơ sài, tựa vào giường gọi điện cho Đường Tri Tụng.
Đường Tri Tụng nghe khá nhanh, "A lô?"
Giang Bân vội giải thích, "Lúc đầu thêm WeChat, em tưởng anh không chơi vòng bạn bè, nên ấn chỉ chat, sau khi kết hôn quên chuyện này, không phải cố ý chặn anh."
Giang Bân cúp máy, lập tức sửa quyền hạn.
Đường Tri Tụng trong phòng làm việc vừa nhìn máy tính vừa cầm điện thoại, chờ một lúc, ấn vào vòng bạn bè của cô, xem kỹ, ấn thích vào tấm hình chín ô vuông đó.
Giang Bân thấy cái thích đó, tiếc nuối vì anh không vào nhà lúc nãy đột nhiên biến mất.
Qua thời gian bên nhau, bất giác, họ đã có kỳ vọng với đối phương.
35 Chương