Ánh đèn sân khấu chiếu ra những tia sáng dịu nhẹ, tôn lên vẻ tinh xảo của chiếc sườn xám và dáng vẻ yểu điệu thướt tha, khí chất thanh thoát của Cố Thư Vân, khiến lòng người say đắm.
“Lau tay áo đi.”
Giọng ông ngoại đột nhiên vang lên, ông đưa một chiếc khăn tay màu mực, ánh mắt trêu chọc nhìn Văn Dật.
Đồng tử Văn Dật đen láy và sâu thẳm, anh cúi đầu, nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất, anh đặt tách trà xuống, nhận lấy khăn tay lau tay áo.
Cũng may hôm nay anh mặc đồ tối màu, tay áo bị trà làm ướt không quá rõ ràng, chỉ thoang thoảng cảm giác ẩm ướt.
Cảm giác ẩm ướt khẽ chạm vào làn da nơi cổ tay, hệt như tâm trạng mờ ảo phức tạp của anh lúc này, mưa phùn vương vấn, rơi vào cảnh xuân tươi tắn.
Cơn mưa vô lý ở Giang Nam này, người bị ướt chính là anh.
Văn Dật đưa tay trả lại khăn cho ông ngoại, ông ngoại không nhận mà tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Cháu dùng rồi còn trả lại ông?”
Văn Dật khựng lại, thêm vài phần ý cười bất cần.
Ông già trẻ con.
Mấy câu đánh giá "cũng được" trước đó khiến ông không vui, giờ ông muốn tìm lại thể diện đây mà.
Văn Dật hơi nghiêng đầu, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe môi hơi nhếch lên, khẽ nhướng mày.
Tiếng tỳ bà ngừng bặt, bóng dáng uyển chuyển, duyên dáng trên sân khấu đứng dậy, Cố Thư Vân ôm đàn tỳ bà duyên dáng đứng đó, hơi cúi người chào phía dưới.
Tiếng vỗ tay vang dội từ khắp nơi.
Sau khi kết thúc, có người rời đi trước, dòng người qua lại giữa các ghế ngồi.
Văn Dật vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống trên sân khấu, không rời mắt một chút nào, suy nghĩ của anh lơ lửng.
Ông ngoại bên cạnh gọi anh: “Văn Dật! Mang kỷ tử đen giúp ông đưa cho Thư Vân, còn một phần nữa mang cho cô giáo của con bé, con cứ nhờ nó chuyển giúp là được.”
Văn Dật bật cười: “Vậy ra, bạn già của ông là cô ấy à?”
“Đúng vậy.” Ông ngoại điềm nhiên nói.
Anh đứng dậy, giọng điệu hờ hững: “Không ngờ, bạn bè của ông tuổi tác cách xa nhau ghê.”
Tô Tín Hồng nhướn mày, vẻ mặt như thể có vấn đề gì à.
Ông qua loa giục giã: “Thôi được rồi, giờ ông phải đi nói chuyện với mấy người bạn già đây, cháu đi nhanh đi.”
Văn Dật cầm hộp quà bước ra khỏi Vọng Nguyệt Các.
Trong hành lang người đông như mắc cửi, tiếng nói chuyện râm ran, gió đêm lướt qua ngọn cây trong sân, tiếng rít từng đợt ẩn mình trong tiếng ồn ào của đám đông.
Cửa phòng nghỉ mở rộng, Tô Thính Lan và cô bé Kiều Mộc thu ngân đang ngồi bên trong trò chuyện.
“Đúng không, lúc anh ấy đến em nhìn mà đơ cả người ra!” Giọng Kiều Mộc cao vút, sự hưng phấn tràn ngập khắp cơ thể.
Cố Thư Vân đi ngang qua từ bên ngoài, bước chân nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển.
Tô Thính Lan nhìn thấy liền gọi cô một tiếng.
Cố Thư Vân quay người nhìn những người trong phòng.
Chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô va vào đàn tỳ bà phát ra tiếng leng keng giòn giã theo động tác của cô.
Tô Thính Lan hỏi: “Sao hôm nay nhìn em cứ lơ đãng thế, đến cả đi bộ cũng vậy?”
Chị ấy đùa: “Bị ai câu mất hồn rồi hả?”
Kiều Mộc tiếp lời ngay lập tức theo chủ đề vừa rồi: “Chẳng lẽ là soái ca kia?”
“Không có mà,” Cô ấy ngước mi hỏi, “Soái ca nào cơ?”
Cố Thư Vân khẽ cười, giọng nói cô thanh thoát, nhẹ nhàng, trong trẻo và sạch sẽ, tựa sương mỏng buổi sớm.
Kiều Mộc nói: “Vừa nãy bọn em còn đang nói chuyện đây, chị Tô bảo lúc chị ấy đi ngang qua Vọng Nguyệt Các, vừa nhìn đã thấy thầy Tô, ờ… thầy Tô kia ấy, người ngồi bên cạnh thầy ấy, tướng mạo cực kỳ nổi bật!”
Tô Thính Lan: “Chị chỉ tò mò hiếm khi thấy người trẻ như vậy đến nghe bình đàn.”
“À, thế ạ? Em còn tưởng chị cũng như em là mê trai đẹp chứ, haha.” Kiều Mộc cười lớn hỏi cô, “Chị Thư Vân trên sân khấu có để ý không?”
Cố Thư Vân khẽ gật đầu: “Có thấy.”
So với trên sân khấu, ánh sáng dưới khán đài dù tối hơn, nhưng vị trí sân khấu khá cao, nhìn từ trên xuống, tầm mắt dễ dàng thấy được anh ấy.
Lúc đó ánh mắt họ hình như đã chạm nhau.
Chỉ là ánh mắt có chút nóng bỏng, cô cúi mi gảy đàn để tránh né.
“Vừa nãy chị nghe Tân Mi nói em xin nghỉ ngày mai đúng không?” Tô Thính Lan lại hỏi.
Thông thường, nếu Cố Thư Vân vắng mặt, Tô Thính Lan sẽ thay cô đảm nhiệm ca trực ở Vọng Nguyệt Các, các khúc bình đàn sẽ do chị ấy hát.
“Vâng, xin nghỉ hai ngày ạ.”
Tô Thính Lan ngạc nhiên hỏi: “Hai ngày cơ á, sao vậy? Bị bệnh vẫn chưa khỏi hẳn à?”
Hai hôm trước Cố Thư Vân bị sốt vẫn cố đi làm, Tô Thính Lan khuyên cô nghỉ nhưng lúc đó cô từ chối, nên giờ mới nghĩ như vậy.
“Bệnh khỏi rồi ạ, chị Tô đừng lo lắng.”
Cố Thư Vân làm việc ở đây, không chỉ coi họ là đồng nghiệp. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương, cô cố tỏ ra nhẹ nhõm: “Em đi… xem mắt.”
Tô Thính Lan như chợt hiểu ra gật đầu, vẻ mặt hớn hở, giọng chị ấy vốn thanh thoát, truyền ra ngoài cũng rõ ràng: “Xem mắt tốt đấy, tuổi em bây giờ là lúc tốt để yêu đương mà.”
Cố Thư Vân cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Lát nữa nói chuyện nhé, em về uống nước đã.”
“Được được, đi đi.”
Phòng nghỉ theo hướng này thường có người đi nhầm, Cố Thư Vân giúp họ đóng cửa rồi mới đi về phía phòng mình.
Ánh mắt cô không nhìn xung quanh, vì vậy đã bỏ qua bóng người ở góc rẽ và làn khói thuốc nhàn nhạt.
Cô về phòng đặt tỳ bà sang một bên, xoa bóp bờ vai đau nhức.
Mấy hôm nay cơ bắp sau gáy luôn âm ỉ nhức mỏi, có lẽ do ngồi ôm tỳ bà lâu.
Mặc sườn xám không tiện dán cao, Cố Thư Vân chỉ dùng ngón tay xoa bóp.
Cô duỗi người thư giãn, khi xoay người vô tình nhìn thấy chùm chìa khóa trên ghế, năm sáu chiếc chìa khóa nhỏ buộc thành một chuỗi, trông có vẻ là của cô giáo.
Cố Thư Vân bước tới cúi người nhặt chìa khóa, nhìn thấy lá bùa bình an treo trên đó liền xác nhận.
Chắc là cô giáo làm rơi lúc nãy đến tìm mình.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Thư Vân nghĩ là cô giáo quay lại lấy chìa khóa, cô nói: “Mời vào.” Ngay khi cô còn đang thắc mắc sao hôm nay cô giáo lại gõ cửa, thì cửa đã được mở ra.
Kèm theo làn gió lạnh lẽo se sắt.
Ánh mắt dịu dàng của Cố Thư Vân đối diện với người vừa đến, trong mắt như có tình ý mềm mại lưu chuyển.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, cúi người nhìn cô.
Rõ ràng quanh anh ấy hơi lạnh, nhưng ánh mắt lại trực tiếp và không hề che giấu như vừa nãy.
Cố Thư Vân ngưng thần một lát, chủ động lên tiếng: “Là anh à.”
Dù không rõ ý đồ của anh, cô vẫn nghiêng người nhường anh vào.
Văn Dật nhấc cổ tay lên: “Mang ít quà cho em.”
“Quà ư?”
Cố Thư Vân cụp hàng mi dài, nhìn thấy đồ vật trên tay Văn Dật.
Chiếc hộp màu nâu đỏ không nhìn thấy bên trong có gì, nhưng trên hộp hình như có in hình các loại dược liệu.
“Cảm ơn, nhưng sao anh lại tặng tôi cái này?”
“Ông ngoại cho em đấy.” Anh đặt một hộp bên cạnh cô, “Không tìm thấy cô Phùng, nên phần còn lại đành phiền em chuyển giúp.”
“Được,” Cố Thư Vân đáp lời, lần nữa cảm ơn, “Thầy Tô khách sáo quá, phiền anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn.”
Lần trước khi cô trả áo khoác, cô có mua ít đồ bổ tặng thầy Tô, đây chắc là quà đáp lễ của ông.
Nhưng thực ra không cần quà đáp lễ, tặng đồ bổ còn là để cảm ơn ông đã giúp hỏi Văn Dật chuyện phục chế tranh.
Anh khẽ cười: “Tôi là máy truyền lời của mấy người à?”
“Em không có ý đó.”
Thái độ và giọng điệu của Cố Thư Vân vẫn ôn hòa, nhưng ẩn chứa sự đề phòng và căng thẳng, khiến Văn Dật không đến gần nữa.
Phòng nghỉ là một căn phòng nhỏ được ngăn ra, tổng thể dài và hẹp, cộng thêm bàn ghế, giá treo đồ bên cạnh nên không rộng rãi.
Anh ấy bước vào, toàn bộ không gian như thu hẹp lại, xung quanh thoang thoảng mùi hương, đó là mùi nước hoa nam trên người anh ấy.
Mùi trầm hương hổ phách, một mùi hương bình yên và kiềm chế, không giống với khí chất tổng thể của anh ấy.
Cũng không hẳn vậy, nếu anh ấy không nói chuyện, vẫn có vài phần điềm tĩnh.
Thực ra Cố Thư Vân rất ấn tượng với mùi hương trên người anh ấy.
Khác với hôm nay, hôm đó ở họa quán khi anh ấy đến gần, trên người anh ấy có mùi xạ hương hơi mang tính công kích, bí ẩn và đầy cám dỗ.
Mùi hương bá đạo đến nỗi chiếc áo khoác anh ấy đưa cũng vương vương chút ít.
Anh ấy thong thả nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Ý tôi là, em có cần cảm ơn tôi không?”
Lại là cái cảm giác bị xâm nhập không thể thoát được này.
Cố Thư Vân khẽ co đầu ngón tay lại, nhẹ giọng nói: “Ừm, cảm ơn anh đã giúp mang đến.”
Anh cúi mắt, còn muốn nói gì đó.
Chỉ là tiếng Kiều Mộc giục mở màn vang lên từ cửa.
Hoàng hôn tan, màn đêm buông xuống.
Đến tận tối, Tô Tín Hồng vốn nghĩ đến việc Văn Dật đêm qua không ngủ nên định về sớm.
Ai ngờ Văn Dật không hề nhúc nhích, cứ ngồi lì cho đến khi Vọng Nguyệt Các tan khách.
Bước ra khỏi hẻm, chợ đêm đèn đuốc sáng trưng.
Nhìn từ đường phố dài về phía xa, đường nét kiến trúc được ánh đèn phác họa, lãng đãng trong làn sương mờ nhạt cuối phố.
Con hẻm Nam Đê về đêm vẫn tấp nập người qua lại, Văn Dật mới để ý bên cạnh thỉnh thoảng có những người phụ nữ mặc sườn xám đi ngang qua.
Anh nhíu mày nghĩ, buổi chiều cũng có nhiều người như vậy sao?
Trong đầu anh vẫn vương vấn một bóng hình khó phai, sườn xám càng tôn lên khí chất phi phàm của cô, lông mày như vẽ, và sự thanh thoát không vướng bụi trần.
Khóe môi Văn Dật khẽ cong.
Chẳng ai đẹp bằng cô ấy.
Tô Tín Hồng liếc anh một cái.
Chỉ cần nhìn biểu cảm của Văn Dật là Tô Tín Hồng đã có phán đoán trong lòng, ra khỏi quán bình đàn mà vẫn còn vẻ lưu luyến không quên thế này, nếu nói anh không có chút ý tứ nào thì ông tuyệt đối không tin.
Miệng thì kiêu ngạo khịt mũi nói chẳng có gì thú vị, cuối cùng vẫn ngồi đến phút chót.
Nói sớm quá thì cứ chờ bị vả mặt đi.
Bây giờ, hôn ước cũng có triển vọng rồi.
Tuy nhiên, ai bảo anh ta lại nói trước những lời đường mật như vậy chứ.
Vẫn phải rèn giũa tính cách của anh ta thêm chút nữa mới được.
Tô Tín Hồng nửa cười nửa không hỏi: “Bình đàn không tệ chứ?”
“Tốt hơn tưởng tượng.” Văn Dật lạnh nhạt mở lời.
Ông cụ cười ha hả nói: “Vậy là chuyến đi hôm nay không uổng phí rồi!”
Văn Dật khẽ cúi mắt trầm tư một lát rồi thuận miệng hỏi: “Hôm nay ông đặc biệt đưa cháu đến đây, không còn chuyện gì khác nữa sao?”
Ông ngoại như nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng nói: “Có chút chuyện đấy!”
Yết hầu Văn Dật khẽ động, buổi tối nghe cô ấy nói đi xem mắt, nếu ông ngoại đã sắp xếp thì chắc sẽ nói cho mình biết rồi.
Anh từ từ chỉnh lại thần sắc, thong dong chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ngoại.
“Hôm nay ông quên nhờ cháu nhắn lời cho Tân Mi rồi.” Ông ngoại giả vờ tiếc nuối thở dài.
Xung quanh tĩnh lặng một thoáng.
Văn Dật im lặng nhướng mày, như thể đang nói hết rồi sao?
“Đúng rồi,” Ông ngoại lại hỏi, “Mai cháu có rảnh ghé qua đây một chuyến nữa không?”
Văn Dật kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng.
Môi kéo ra nụ cười lười biếng phóng túng, luyến láy giọng điệu thiếu đòn: “Cũng chưa chắc có rảnh, còn tùy việc gì nữa.”
Ối giời, lại ra vẻ rồi.
Ông ngoại trêu chọc nhìn anh, chậm rãi nói: “Ồ, chỉ là trà ở nhà sắp hết rồi, mai cháu qua giúp ông xin cô Phùng ít nhé, mai ông còn hẹn người khác nữa.”
Nghe vậy, Văn Dật im bặt.
Mắt anh sâu thẳm dần, vẻ mặt lạnh tanh.
Ông ngoại không hề che giấu nụ cười đầy ẩn ý của mình, có thể tận mắt thấy anh như vậy khi còn sống, quả thật là hiếm có.
Khóe môi Văn Dật mang theo vẻ châm biếm, nhưng giọng nói kiêu ngạo thường ngày đã nhạt đi vài phần: “Lúc ông bảo người mang tranh đến tìm cháu, sao không nói cho cháu biết tên cô ấy?”
Ông ngoại cạn lời: “Cháu đến WeChat của con bé còn không thèm hỏi, còn muốn biết tên sao?”
Văn Dật: “…”
Văn Dật lại bị cụt hứng, không tiện hỏi thẳng cô ấy có phải là đối tượng hôn ước không, chỉ bóng gió nói thêm vài câu.
Ông ngoại thấy anh không có mấy thành ý, cũng cố tình trả lời lảng tránh.
Văn Dật nhấc đôi mắt đen láy lên, liếc xéo một cái.
Ông già xảo quyệt này, thật là vô vị.
66 Chương