Tháng Mười ở Bắc Thành, khí hậu đã trở nên cực kỳ lạnh giá, sự lạnh lẽo của mùa Đông đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách
Đây là một nhà hàng ẩm thực cao cấp, có tính riêng tư cao, đồng thời yêu cầu nghiêm ngặt trong việc tiếp đón khách và tổ chức yến tiệc.
Nơi đây thường được dùng để bàn bạc những phi vụ làm ăn mờ ám, cũng như những buổi gặp mặt riêng tư mà những người nổi tiếng không muốn bị quấy rầy.
Lễ trao giải Kim Hà lần thứ ba mươi vừa mới kết thúc, sau bữa tiệc tối, ban tổ chức lại đặc biệt mở thêm một buổi tiệc khác.
Khương Mạc vốn không muốn đến, cô đã liên tục được đề cử bốn năm liền, nhưng cả bốn lần đều chỉ là người tham dự.
Năm nay, không hiểu sao ban tổ chức lại bày ra cái giải thưởng gì đó gọi là "Giải thưởng được khán giả yêu thích nhất".
Chiếc cúp được chuẩn bị vội vàng, không dùng màu vàng kim quen thuộc. Người tinh mắt đều có thể nhận ra ngay đây là một giải thưởng an ủi.
Tác dụng của giải thưởng này là gì? Đồng nghiệp sẽ xem là trò cười, khán giả sẽ xem náo nhiệt. Chỉ có ban tổ chức tự cho rằng sự sắp xếp của họ thật thỏa đáng và chu toàn.
Với tư cách là người cuối cùng nhận được giải thưởng an ủi này, khi thấy tên và tác phẩm đại diện của mình cùng xuất hiện trên màn hình lớn, nụ cười trên mặt Khương Mạc vẫn không hề sứt mẻ, nhưng trong lòng cô đã lặp lại toàn bộ những từ ngữ thô tục nhất trong từ điển.
“Nói thật, giải này cũng không tệ như em nghĩ đâu. Lớn nhỏ gì cũng là một giải, vui lên đi.” Hà Mộng Viên an ủi cô. Cô ấy là một trong số ít bạn bè của Khương Mạc trong giới.
Khương Mạc không thể cười nổi: “Nếu nó không tệ đến thế, năm sau em sẽ nói với ban tổ chức, bảo họ giữ giải đó cho chị nhé?”
Hà Mộng Viên vội xua tay: “Thôi đi. Em da dày, chịu đựng được. Chị đây vừa mới đứng vững trong làng điện ảnh, nếu lại bị cái giải này làm vấp ngã một phát, ít nhất cũng phải tổn hao mười năm nguyên khí.”
Đúng là đứng ở vị trí của người khác mà nói chuyện thì dễ dàng.
Tuy Khương Mạc không quan tâm đến giới fan hâm mộ, nhưng ít nhiều cô cũng biết một vài điều. Fan của cô là những người có tinh thần trách nhiệm nhất đối với sự nghiệp của cô.
Năm ngoái, có một thời gian cô không nhận phim mới liên tục suốt hai tháng, kết quả là phòng làm việc của cô bị fan đồng loạt tấn công. Tất cả đều đồng loạt đổi ảnh đại diện màu đen, yêu cầu phòng làm việc phải coi trọng cô.
Khương Mạc bất lực. Cô đã làm việc quần quật suốt một năm, cơ thể gần như suy kiệt, khó khăn lắm mới có được chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng fan của cô lại không thể ngồi yên. Họ ồn ào đòi người quản lý chọn kịch bản cho cô.
Nghĩ đến đây, Khương Mạc đứng thẳng người dậy, thở dài.
Nhà hàng nằm trong một trang viên tư nhân, khu vườn chiếm diện tích rất lớn. Rõ ràng có người chăm sóc tỉ mỉ, cây cối hoa cỏ đều phát triển rất tốt. Phong cách có xu hướng tối giản, lạnh lùng kiểu Bắc Âu.
Hà Mộng Viên chê bên ngoài quá lạnh nên đã vào trong trước.
Khương Mạc muốn hóng gió thêm một lát nên đã đi chậm hơn, nhưng không ngờ lại vô tình lọt vào một cuộc nói chuyện.
Giọng nói đau khổ van xin của một người đàn ông vang lên trước: “Tổng giám đốc Chu, chuyện này là do tôi quá tham lam, tôi không nên... Anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không?”
Đây là một cuộc trò chuyện mà chỉ cần nghe đoạn mở đầu đã biết là không hề đơn giản, không phải loại mà một nhân vật nhỏ bé như cô có tư cách để nghe lén. Cô không thể gánh vác hậu quả của việc nghe lén.
Ngay lập tức, cô biết điều định rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói vang lên lần nữa đã khiến cô phải dừng bước.
Giọng nói quen thuộc, chậm rãi, nhưng lại mang theo sự uy hiếp và áp lực không thể xem thường của người nắm giữ quyền lực tối cao: “Con người phải trả giá cho sai lầm của mình. Anh không phải hai mươi hai tuổi, anh đã ba mươi hai rồi.”
Thoạt nghe câu nói này có vẻ bình thường, nhưng sự đe dọa ẩn chứa dưới vẻ ôn hòa, bình thản ấy lại khiến người ta nhận ra sau đó.
Khương Mạc bị sự tò mò kích thích. Khi cô định lắng tai nghe kỹ hơn thì chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình ngày 1 gần hơn.
Cô theo bản năng ngước mắt lên, người đàn ông vừa rồi còn đang “uy hiếp” người khác đã đứng trước mặt cô.
Dáng người cao, vai rộng eo hẹp, dễ dàng chiếm trọn tầm nhìn của cô.
Bỏ qua vẻ ngoài hoàn hảo của anh thì dáng đi và tỷ lệ của bộ phận trên cơ thể anh đều có thể được gọi là tuyệt vời. Anh đúng là một "giá treo quần áo" di động.
Bữa tiệc tối hôm nay hẳn là rất được anh coi trọng, vì cách ăn mặc của anh trông nghiêm túc hơn nhiều. Anh mặc vest công sở màu đen, trên sống mũi đeo một cặp kính.
Chu Dật Xuyên là một người vô cùng nho nhã và lịch thiệp, dù là cách đối nhân xử thế, phong cách làm việc, hay khuôn mặt của anh. Nhìn anh toát ra vẻ khiêm tốn, cao xa không thể với tới.
Chỉ có phần xương cốt là quá sắc bén và lạnh lùng.
Chu Dật Xuyên mang trong mình một phần tư dòng máu châu Âu. Khương Mạc cũng quên mất là bà nội hay bà ngoại của anh là người châu Âu.
Tổng thể tạo nên một cảm giác mâu thuẫn: vừa thân thiện lại vừa khó tiếp cận.
Khương Mạc biết rõ nguyên nhân gây ra sự mâu thuẫn này.
Thân thiện chỉ là sự ngụy trang, còn khó tiếp cận mới là khí chất tự nhiên toát ra từ anh.
Khương Mạc từ trước đến nay vẫn luôn có một định kiến về anh: kẻ bại hoại lịch sự mặc áo quần bảnh bao.
Chu Dật Xuyên vẫn đang kẹp điếu thuốc trên tay, thấy cô, anh khẽ lùi về phía sau. Anh không hỏi cô đã nghe được bao nhiêu, chỉ hỏi: “Em đến từ lúc nào?”
Khương Mạc thấy điếu thuốc trên tay anh, cũng chú ý đến chiếc đồng hồ đeo tay anh đang đeo hôm nay, đó là một chiếc Tissot không hề nổi bật.
Chắc hẳn hôm nay là một dịp trang trọng, nếu không anh đã không khiêm tốn như vậy.
Trước đây anh không đụng đến thuốc lá và rượu, chỉ sau khi đi làm mới dần tiếp xúc. Những chuyện đối nhân xử thế trên các bàn tiệc xã giao, ngay cả Khương Mạc là người ngoài cuộc cũng biết ít nhiều. Thuốc lá mà bậc trưởng bối đưa, nếu không nhận thì chính là không nể mặt họ.
Khương Mạc không muốn giải thích nhiều, cô nói bâng quơ: “Mới đây thôi ạ.”
Chu Dật Xuyên dập tắt điếu thuốc, tìm một thùng rác và vứt mẩu thuốc lá đã tắt vào đó: “Anh bảo tài xế đưa em về.”
“Không cần đâu anh.” Cô từ chối xong, còn phải giả vờ quan tâm anh một cách giả tạo: “Đưa em về rồi thì anh làm sao?”
Chu Dật Xuyên không cần cô phải lo lắng cho mình: “Mấy ngày này anh nghỉ phép, không có công việc.”
Nhưng trong lúc nói câu này, anh rõ ràng đã nhấc cổ tay lên nhìn giờ.
Dần dần tiếp quản toàn bộ Chu gia, Chu Dật Xuyên vẫn đang trong giai đoạn củng cố vị thế ban đầu, bận rộn nhiều việc cũng là điều bình thường. Ngay cả Khương Mạc, một nghệ sĩ hạng A, cũng không bận rộn bằng lịch trình của anh.
“Em có mang theo tài xế riêng rồi.” Cô không thể tiếp tục diễn nữa, lười lãng phí sức lực để duy trì mối quan hệ bề ngoài giả dối này, cô thẳng thắn nói với anh: “Chúng em tụ tập ăn tối ở đây, em không muốn bị người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta.”
Sự phân chia ranh giới quá rõ ràng khiến ánh mắt Chu Dật Xuyên khựng lại.
Khương Mạc nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của anh.
Cô không thể dò xét được bao nhiêu cảm xúc từ đôi mắt sâu thẳm của anh. Giấu giếm cảm xúc là điều kiện cơ bản mà những người như họ cần phải có. Bị người khác tùy tiện đoán được vui buồn lại càng là điều cấm kỵ lớn. Về điểm này, Chu Dật Xuyên thật sự đã làm đến mức thuần thục.
Dù sao thì quen biết từ nhỏ đến giờ, cộng thêm ba năm sau kết hôn, Khương Mạc vẫn không rõ anh thích gì, ghét gì.
Người này thoạt nhìn như không có gì cấm kỵ, nhưng lại dường như chỗ nào cũng là điều cấm kỵ.
Chu Dật Xuyên không nói tiếp, cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Trước khi rời đi, anh để lại một câu: “Ngày mai có tiệc gia đình, nếu em có thời gian thì về ăn cơm đi.”
Đây là bàn bạc hay là thông báo.
Khương Mạc theo phản xạ mở miệng: “Không rảnh thì không cần về à?”
Anh không nói gì, im lặng nhìn cô.
Khương Mạc hiểu ra rồi.
Đó là thông báo.
Cô dời ánh mắt, thuận miệng đáp lại qua loa: “Em biết rồi.”
Hà Mộng Viên đi rồi lại quay lại, nói rằng mọi người đang mời rượu đạo diễn, bảo cô mau chóng vào.
Chu Dật Xuyên vừa đi khỏi, cô ấy đã đến ngay sau đó, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.
Khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô ấy hiếm thấy lộ ra vẻ kinh ngạc: “Người đàn ông đó là ai vậy, bạn em à?”
Khương Mạc trả lời qua loa: “Chỉ là người hỏi đường thôi.”
Sự ngưỡng mộ và khao khát trong mắt Hà Mộng Viên rất rõ ràng: “Khí chất của anh ấy bình thường chỉ có trên người những nhân vật lớn, gạo cội trong ngành khoảng năm sáu mươi tuổi mới có, không hề phù hợp với tuổi tác của anh ấy chút nào. Không có sự từng trải và tầm nhìn thì không thể có được khí chất ấy đâu.”
Khương Mạc trêu chọc cô ấy: “Nói vòng vo là chê người ta già à?”
“Gì chứ. Chị đang khen anh ấy phong thái phi phàm mà.” Hà Mộng Viên lầm bầm vài câu, vẻ mặt đầy háo hức, dùng vai huých Khương Mạc: “Tuy không thấy rõ mặt, nhưng nhìn cái lưng thôi đã biết là trai đẹp rồi, người cao chân dài. Giới thiệu cho chị đi. Nếu thành công, chị nhất định sẽ lì xì cho bà mai là em một phong bao lớn nhất.”
Ở ngoài lâu hơi lạnh, Khương Mạc quấn chặt áo khoác, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này:“Chị không thấy ngón áp út của người ta đang đeo nhẫn cưới à.”
Nói xong, cô bước lên bậc thang.
Hà Mộng Viên đứng ngây ra vài giây, hơi thất vọng và tiếc nuối đi theo: “Cũng đúng. Người đàn ông có điều kiện thế này làm gì có cơ hội bị 'thả trôi' trên thị trường, chắc chắn đã bị người khác 'cuỗm' đi từ lâu rồi.”
Nói đến đây, Hà Mộng Viên nhìn cô đầy ẩn ý: “Em chẳng phải cũng đã kết hôn rồi sao, dạo này em và chồng thế nào?”
Chuyện Khương Mạc đã kết hôn không nhiều người biết. Cũng không phải cố tình giấu giếm, mà là cô thấy không cần thiết. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ được xây dựng trên lợi ích, không có mấy tình cảm.
Hà Mộng Viên biết cô đã kết hôn, nhưng không biết đối phương là ai. Cô chưa bao giờ nói, giấu Chu Dật Xuyên rất kỹ.
Bên cạnh có vài nhân viên phục vụ đang nâng một chiếc khay lớn đi qua, động tác vô cùng cẩn thận. Bên trên là một con cá ngừ vây xanh nguyên con. Đây là món đặc trưng của nhà hàng, sashimi được cắt tươi ngay tại chỗ.
Hà Mộng Viên và Khương Mạc dựa vào tường, tự giác nhường đường.
Cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đi vào phòng lớn bên cạnh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Chu Dật Xuyên ngồi ở vị trí chủ tọa. Những người bên cạnh đang khúm núm nâng ly mời rượu anh, anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, nụ cười ôn hòa.
Cánh cửa đóng lại, tầm nhìn cũng bị ngăn cách.
Hà Mộng Viên không nhận thấy hành động nhỏ này của cô, vẫn tiếp tục buôn chuyện: “Em và chồng không có tình cảm, vậy hai người... có chuyện đó không? Dù không có tình cảm đi nữa, trai gái trưởng thành ở bên nhau, chẳng lẽ không có lúc 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén' sao?”
Khương Mạc hiểu ngay ý trong lời nói của cô ấy: “Rơm thì không có, nhưng lại có một ngọn núi băng không thể vượt qua.”
Hà Mộng Viên há miệng kinh ngạc: “Vẫn là hôn nhân không tình dục sao?”
Khương Mạc dù có cởi mở đến đâu cũng không có sở thích đặc biệt là bàn luận về đời sống tình dục với người khác.
Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng chặn miệng Hà Mộng Viên lại, ngăn cô ấy hỏi tiếp.
“Thỉnh thoảng có vài lần. Nhưng không nhiều.”
Dù sao cũng đã kết hôn ba năm, cô cũng không phải là người lãnh cảm. Ngay cả khi không có tình cảm, nhưng đạo đức không cho phép cô tìm người khác trong khi vẫn duy trì mối quan hệ hôn nhân này.
Vì vậy, cách duy nhất để giải quyết nhu cầu là cùng với Chu Dật Xuyên.
Bữa cơm đó kết thúc dưới sự nhẫn nhịn của Khương Mạc. Cô có tửu lượng bình thường, không quá tệ, cũng không quá tốt. Trên bàn tiệc đều là tiền bối, để giữ thể diện, sau vài lần nâng ly chúc tụng, cô khó tránh khỏi việc uống hơi nhiều.
Tài xế gọi điện cho cô, hỏi cô có cần anh ấy đến đón không.
Khương Mạc nhìn điện thoại ngây người vài giây, phân vân giữa việc về khách sạn và về nhà.
Trước đây cô phải theo đoàn làm phim, có thể lấy cớ ở khách sạn để tiện đi lại. Nhưng bây giờ phim đã đóng máy rồi.
Tuy cô và Chu Dật Xuyên chỉ là hôn nhân hình thức, nhưng để đối phó với bố mẹ hai bên, ít nhất cũng phải giả vờ một chút.
Kết hôn ba năm, tạm coi là "hôn nhân da thuộc" (Kỷ niệm 3 năm ngày cưới). Mối quan hệ của cả hai vẫn luôn lạnh nhạt. Bốn chữ "tương kính như tân" (khách sáo như khách) quả thực như được "đo ni đóng giày" cho họ.
Chu Dật Xuyên bận rộn công việc, số lần về nhà cũng không nhiều.
Điều khiến Khương Mạc cảm thấy may mắn là tất cả tâm trí của người đàn ông này đều đặt vào sự nghiệp. Khi tham vọng dần lớn lên, tình cảm sẽ ít được chú ý. Đối với Khương Mạc, đây là một điều tốt.
Chu Dật Xuyên không phải là người cùng loại với cô. Anh như người "ngồi trên đài cao, tuyết gió không vương".
Vì công việc kinh doanh giữa hai bên gia đình từ đời bố, hai người quen biết nhau từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã. Đáng tiếc, tính cách khác biệt nên không thể chơi chung.
Thời đi học, Khương Mạc có vòng tròn xã giao và bạn bè riêng của mình, sự giao tiếp ít ỏi giữa cô và Chu Dật Xuyên chỉ xảy ra trên các bàn tiệc của các bậc phụ huynh. Anh luôn giữ vẻ thanh lịch, điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Sau bữa tiệc hôm đó, Khương Mạc vẫn về nhà. Bộ phim mới vừa đóng máy, cô có một tháng đệm, sau đó sẽ bước vào giai đoạn đọc kịch bản, đào tạo và bắt đầu quay phim mới kéo dài hơn ba tháng.
Mở cửa bước vào nhà, cô thấy đôi giày da thủ công của Ý dành cho nam giới được đặt gọn gàng bên cạnh tủ giày.
Cô giúp việc nghe thấy tiếng động bước ra, thấy cô chủ lâu ngày mới về, nụ cười có chút e dè: “Tôi đi nấu cơm cho cô.”
Khương Mạc xua tay: “Không cần phiền phức thế đâu, tôi ăn rồi.”
Cô giúp việc đứng đó, có chút lúng túng.
Đối với cô ấy, người phụ nữ này là một người xa lạ. Mặc dù Khương Mạc đã kết hôn được vài năm, nhưng số lần cô về nhà thực sự không nhiều. Số lần nhìn thấy cô ở nhà thậm chí còn ít hơn số lần thấy cô trên TV.
Khương Mạc không nhìn cô ấy nữa, thay giày xong liền lên lầu.
Tuy cô và Chu Dật Xuyên sống chung dưới một mái nhà, nhưng lại ngủ riêng phòng. Ngay cả phòng tắm cũng tách biệt.
Trước khi vào phòng, ánh mắt cô lướt qua khe cửa phòng sách đang đóng kín, đèn bên trong vẫn đang bật.
Khương Mạc trút bỏ sự mệt mỏi cùng với bộ quần áo, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng. Giữa chừng, ý thức trở nên mơ hồ, cô thật sự đã hơi say.
Những người lớn tuổi thích làm khó người trẻ, nhìn thấy họ say xỉn thì trong lòng họ cảm thấy thoải mái.
Khương Mạc thay đồ ngủ bước ra, vịn vào tủ để tìm thuốc giải rượu. Ngón tay chạm vào ngăn kéo bên cạnh, suy nghĩ chợt quay trở lại. Dừng lại rất lâu, cuối cùng cô cũng kéo nó ra.
Bên trong có vài chiếc hộp vuông, là Khương Mạc đặc biệt mua không lâu sau khi họ kết hôn. Mặc dù là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, nhưng dù sao họ cũng đã là vợ chồng. Chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra. Mua một ít để ở nhà cũng coi như có sự chuẩn bị.
Nhưng đã gần ba năm trôi qua, hai hộp này vẫn chưa dùng hết, sắp hết hạn sử dụng rồi.
Chắc là cô say thật rồi, cô lại cầm một hộp lên, gõ cửa phòng Chu Dật Xuyên.
Đợi một lúc, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Có lẽ biết người gõ cửa là cô, Chu Dật Xuyên không quay lại nhìn, mà thong thả mặc áo ngủ vào.
Rõ ràng là anh vừa tắm xong, cả người trông có vẻ dịu dàng hơn ngày thường một chút.
Cơ thể anh cũng hoàn hảo như khuôn mặt vậy, không có gì để chê.
Cơ bụng săn chắc, theo từng chiếc cúc được cài lại, dần dần bị áo ngủ che khuất. Sự gợi cảm trực diện cũng được thay thế bằng vẻ cấm dục, lạnh lùng.
Khương Mạc không ngờ rằng một khuôn mặt nhã nhặn, cấm dục lại có một thân hình tương phản đến vậy. Khi mặc quần áo và không mặc quần áo hoàn toàn là hai người khác nhau.
Anh đeo cặp kính không gọng trên bàn vào, vẻ nho nhã, quý phái càng thêm nổi bật. Anh cúi xuống nhìn cô: “Em có chuyện gì à?”
Khương Mạc gật đầu, quả thật là có chuyện.
Cô đặt chiếc hộp vuông vắn đó lên bàn.
Chu Dật Xuyên nhìn thấy dòng chữ “Siêu mỏng cỡ lớn” trên đó, động tác hơi khựng lại.
Không khí lúc này trở nên căng thẳng, sự im lặng kéo dài rất lâu.
Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, không phải từ người anh. Anh đã không uống một giọt rượu nào trong bữa tiệc, dùng trà thay rượu suốt.
Chỉ đến khi cô mở cửa bước vào, mùi này mới dần hiện rõ.
Mùi rượu từ trên người cô.
Anh dùng ánh mắt dò xét cô từ trên xuống dưới 1 lượt, anh đưa cốc nước trên bàn cho cô: “Em say rồi.”
Khương Mạc nhận lấy, uống hai ngụm, chất lỏng ấm nóng đi vào cổ họng, dạ dày quả thật dễ chịu hơn nhiều.
“Không say, em không uống nhiều.” Cô vẫn còn cố chấp cãi lại.
Chu Dật Xuyên không tiếp lời.
Khương Mạc không hỏi ý kiến anh, đã tự ý mở hộp trên bàn ra. Ánh mắt cô mơ màng, như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Động tác tay cũng có chút không vững.
Chu Dật Xuyên nhìn thấy, giọng điệu và vẻ mặt đều rất bình thản: “Em coi anh là gì?”
Khương Mạc không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô khẽ nghiêng đầu: “Vợ chồng à.”
Anh lặp lại câu trả lời của cô: “Vợ chồng.”
Sau đó anh cười lạnh một tiếng, lông mày và mắt vẫn bình tĩnh.
Khương Mạc cũng cảm thấy mình đột nhiên mang thứ này đến có chút đường đột.
Nhưng có sao đâu, họ chẳng phải là vợ chồng sao? Vợ chồng làm chuyện này là điều hiển nhiên.
Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, ngoại trừ lúc tắm, Khương Mạc chưa bao giờ thấy anh tháo ra.
Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên lúc này anh đang đeo nó. Điều đó chứng tỏ anh đã đeo nó vào ngay khi ra khỏi phòng tắm. Ngay cả khi ngủ cũng không hề tháo ra.
So sánh với nhau, cô sờ vào ngón tay trống rỗng của mình, có chút chột dạ.
Khương Mạc không rõ là do bản tính anh lạnh lùng, hay là do anh quá truyền thống, trong xương cốt khắc sâu bộ gia huấn của nhà anh.
Quân tử không thất thố với người, không thất sắc với người, không thất ngôn với người.
Tuổi đời không lớn, nhưng lại cổ hủ.
Khương Mạc lắc đầu, cơn say bắt đầu ập đến, cô cảm thấy chóng mặt.
“Anh có phải là... không được không?”
15 Chương