NovelToon NovelToon

Chương 19: Tống Miên Tuyết Động Tác Vụng Về, Nắm Chặt Áo Anh...

Đàn ông thường thích kiểu ngốc nghếch giả vờ ngây thơ này.

Tống Miên Tuyết nghiêng đầu, vươn tay ôm lấy cổ Tạ Kỳ Xuyên, khẽ lay động, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch.

“Anh thấy em rất xinh đẹp phải không?”

Tạ Kỳ Xuyên rủ mắt xuống, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt cô.

Cô đang đắc ý, chợt chạm phải ánh mắt của anh.

Chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo mắt cô đã bị che lại, vừa định mở lời nói gì đó, đôi môi đã bị phủ lên một sự ấm áp, đối phương không hề lưu tình thẳng tiến, xâm chiếm khoang miệng cô.

Tống Miên Tuyết lập tức cứng đờ tại chỗ, ngẩn ngơ không biết nên phản ứng thế nào.

Đừng thấy cô nói mạnh miệng, nhưng thực ra cô chưa từng có kinh nghiệm như thế này.

Nhưng dù chưa ăn thịt lợn, cô cũng đã thấy lợn chạy.

Cô cắn răng, nhắm chặt mắt, nắm chặt ống tay áo, chủ động đáp lại đối phương.

Ánh mắt Tạ Kỳ Xuyên dừng lại.

Động tác cô vụng về, bàn tay nắm chặt áo anh vì quá căng thẳng mà hơi dùng sức.

Đúng lúc cô sắp thở không nổi, Tạ Kỳ Xuyên cuối cùng cũng buông cô ra, hai người hơi kéo giãn khoảng cách.

Tống Miên Tuyết thở hổn hển, vì thiếu dưỡng khí, trong mắt cô dâng lên một lớp sương mờ nhàn nhạt, cả người như vừa được vớt ra khỏi nước, trắng trẻo pha chút màu hồng nhạt, xinh đẹp không tả xiết.

Tạ Kỳ Xuyên đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô, “Tạ Hoành chưa từng hôn em sao?”

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như tâm trạng của anh ất tốt.

Ngực cô phập phồng, “Chưa… chưa.”

Vừa dứt lời, miệng cô lại thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, cả người cô bị bế bổng lên, vì cảm giác mất trọng lượng, cô theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ Tạ Kỳ Xuyên.

Anh Tạ Kỳ Xuyên vững vàng ôm cô đi về phía giường, sau đó đặt cô xuống giường.

Dưới người là chiếc đệm mềm mại, cô ngẩng đầu nhìn Tạ Kỳ Xuyên, vì góc nhìn này, trên mặt anh không có biểu cảm đặc biệt, tạo ra một cảm giác áp bức vô cớ.

Nhưng bây giờ đã không còn đường lui, cô khẽ co chân, cách lớp vest chống lên ngực anh.

Tạ Kỳ Xuyên nắm chặt lấy cổ chân cô đang quấy rối, ấn nhẹ không mạnh không yếu, thấy cô đau, lại không nhịn được thả lỏng lực tay, xoa bóp lòng bàn chân cô.

Cô đỏ mặt, “Anh đi tắm đi.”

Tạ Kỳ Xuyên nhìn cô một lúc, khẽ hít một hơi, cuối cùng vẫn buông cô ra, quay người đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi anh bước ra từ phòng tắm, anh đã thay bộ đồ ngủ không vừa người, xung quanh bao phủ hơi ẩm lạnh lẽo, sự khô nóng trên người đã dịu đi phần nào.

Đợi đến khi đi đến trước giường, bước chân anh dừng lại.

Tống Miên Tuyết đã nằm gục trên giường, mặt quay về phía anh, ngủ một cách ngon lành.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, mới phát hiện Tạ Kỳ Xuyên đã rời đi.

Tối qua cô đợi anh tắm đến buồn ngủ, đến cả bản thân cô cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng gửi tin nhắn cho Tạ Kỳ Xuyên.

“Xin lỗi anh tối qua em ngủ quên mất.”

Lại cảm thấy lời lẽ khô khan quá cứng nhắc, cô gửi thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương qua.

Tin nhắn của Tạ Kỳ Xuyên đến rất chậm, mãi đến buổi trưa trước khi cô quay lại trường mới hồi đáp.

“Không sao.”

Cô hơi yên tâm, dù không biết có thật sự không sao không, nhưng đối phương nói thế nào thì cô tin thế đó.

Vì lý do của bà Tống Thục Hòa, cô thực ra không thích tiếp xúc thân mật với người khác lắm.

Nhưng đã chọn đi con đường này, cô cũng sẽ không giả vờ thanh cao, hơn nữa Tạ Kỳ Xuyên có ngoại hình có vóc dáng, trong giới người muốn làm  tri kỷ của anh không phải là số ít, suy nghĩ kỹ thì cô cũng không hề lỗ.

Khi nhận được lời mời của Tạ Minh Nhiễm, cô suýt nữa còn tưởng mối quan hệ giữa cô và Tạ Kỳ Xuyên đã bị phát hiện.

Nhưng đến nơi mới thấy may mắn chỉ là báo động giả.

Tạ Minh Nhiễm thường xuyên mời nhóm bạn thân đến nhà mở tiệc trà chiều, bình thường những người tham gia đều là các tiểu thư nhà giàu, thỉnh thoảng cô ấy cũng mời cô.

Đương nhiên, việc cô xuất hiện ở đó chỉ là với vai trò giúp đỡ bưng trà rót nước.

Nói là tiệc trà chiều thực chất chỉ là các cô gái tụ tập nói chuyện phiếm trong giới, khoe khoang xem ai lại vừa mua được chiếc túi phiên bản giới hạn nào.

Mỗi lần tụ họp đều chụp những bức ảnh tinh tế, chụp ảnh tập thể đương nhiên Tạ Minh Nhiễm đứng ở vị trí trung tâm, những người khác làm nền.

Nhưng hôm nay có chút đặc biệt, Lâm Chi Vận cũng có mặt.

Cô ấy ngồi ngay cạnh Tạ Minh Nhiễm, cả hai đều chiếm vị trí trung tâm nhất của bức ảnh, cô thì đứng ở góc ngoài cùng.

Chụp ảnh xong, cả nhóm người lại khoác tay nhau ngồi xuống, chỉ có cô chậm một bước, không có ai đi cùng, như thể là người xa lạ lẫn vào đàn thiên nga, trông vô cùng lạc lõng.

Cuối cùng vẫn có một người tinh mắt phát hiện ra chiếc túi mới của cô, đột nhiên mở lời.

“Miên Tuyết, chiếc túi này của cậu là thật hay giả? Chiếc túi này khó mua lắm đó nha?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, da cá sấu lấp lánh ánh bạc lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Tớ không biết, là người khác tặng tớ, nhưng chắc không phải giả đâu nhỉ.”

Nếu Tạ Kỳ Xuyên tặng đồ giả, vậy trên thế giới này tìm không ra mấy món đồ thật rồi.

Một cô gái ngồi gần cô nhất đưa tay sờ thử, giọng điệu phức tạp cảm thán.

“Hình như là thật đó.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt những người có mặt đều khác nhau, Tạ Minh Nhiễm thần sắc phức tạp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp quá mức nổi bật của cô, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.

Lâm Chi Vận ngồi gần đó nghe rõ, vỗ tay cô ấy an ủi.

“Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Mặc dù Tạ Kỳ Xuyên đã giải thích mối quan hệ giữa họ, nhưng đối diện với Lâm Chi Vận, cô vẫn theo bản năng có chút chột dạ.

“Chào cô Lâm.”

Tạ Minh Nhiễm nghi ngờ nói, “Hai người quen nhau sao?”

“Lần trước tôi và Kỳ Xuyên đến cửa hàng mua quần áo, tình cờ gặp cô Tống.”

Tạ Minh Nhiễm "ồ" một tiếng, so với chủ đề này, cô ấy rõ ràng hứng thú hơn với Lâm Chi Vận.

Cô ấy khoác tay Lâm Chi Vận, giọng điệu tò mò, “Chị Chi Vận em nghe mẹ nói chị và anh họ Kỳ Xuyên sắp có tin vui rồi sao?”

“Không có chuyện đó.” Lâm Chi Vận khẽ nhíu mày không lộ dấu vết, sau đó cười bất lực, “Bọn chị còn chưa gặp nhau mấy lần.”

Cô dựa vào khả năng quan sát sắc mặt từ nhỏ, nhận ra Lâm Chi Vận có vẻ hơi bài xích chủ đề này.

Trước đây khi cô tham gia tiệc gia đình nhà họ Tạ, nghe mấy cô em họ nhà họ Tạ nhắc đến, cô Lâm này là con gái của một thương nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, nhưng không phải con gái độc nhất, cô ấy còn có bốn người anh trai cùng cha khác mẹ.

Những gia đình giàu có này, có quá nhiều con cái cũng không phải là chuyện tốt, huống hồ còn là anh em chỉ có nửa dòng máu.

Cô đoán cô Lâm này dường như không muốn kết hôn.

Cho đến một ngày sau khi tiệc trà kết thúc, Lâm Chi Vận chủ động tìm cô, điều này đã chứng thực suy đoán của cô không sai.

Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê, Lâm Chi Vận không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, khẽ cười một tiếng.

“Cô Tống, chúng ta làm một giao dịch đi.”

“Giao dịch gì?”

“Giao dịch mà cô Tống giỏi nhất.”

Cô: “Tôi đã lâu không làm công việc này rồi.”

Lâm Chi Vận cũng không vội, chỉ khẽ cười, “Cô Tống đừng vội, nghe tôi nói hết đã, giao dịch này đối với cô Tống không có hại, chỉ có lợi.”

Trong lòng cô có một dự cảm khó tả, “Mục tiêu của cô Lâm là ai?”

Lâm Chi Vận cười nói: “Người này cô Tống cũng quen, chính là anh Tạ mà cô từng gặp.”

“……”

“Thế nào?” Cô ấy dụ dỗ, “Tôi sẽ trả cho cô một khoản thù lao hậu hĩnh, cũng không cần cô kiểm tra cái gọi là lòng trung thành, chỉ cần cô nắm chặt trái tim anh Tạ Kỳ Xuyên.”

Lâm Chi Vận không muốn gả ra nước ngoài, cô ấy có tham vọng và đầu óc của riêng mình.

Gả vào nhà họ Tạ có vẻ là trèo cao, nhưng chỉ có lợi cho gia tộc cô ấy, còn đối với cô ấy thì lợi bất cập hại.

Bởi vì điều đó có nghĩa là hoàn toàn mất đi quyền tranh giành quyền thừa kế cốt lõi của nhà họ Lâm, từ đó về sau chỉ có thể bị gạt ra rìa.

Yêu cầu duy nhất của cô ấy đối với đối tượng kết hôn là phải đồng ý ở rể nhà họ Lâm, điều này đương nhiên Tạ Kỳ Xuyên không thể chấp nhận.

Mặc dù bản thân anh quả thật không có gì đáng chê trách, nếu cô ấy còn trẻ và bồng bột hơn một chút, có lẽ đã thật sự động lòng.

Hiện tại trưởng bối hai bên đang tích cực thúc đẩy cuộc hôn nhân này, Lâm Chi Vận không muốn chủ động từ chối, nếu không sẽ khó ăn nói với cha cô ấy, chỉ có thể hy vọng Tạ Kỳ Xuyên có thể chủ động đề xuất.

Tốt nhất anh ấy còn là bên sai, như vậy có thể mang lại không ít lợi ích cho gia đình cô ấy.

Cô khẽ nhíu mày, dường như đang do dự có nên nói gì đó.

“Hai triệu.”

Biểu cảm trên mặt cô cuối cùng cũng thay đổi.

Lâm Chi Vận giọng điệu đầy mê hoặc, cười nhẹ, khẽ nói.

“Muốn thử không?”

Về đề nghị của Lâm Chi Vận, cô dường như không có lý do gì để từ chối.

Đối phương không biết cô đã tiếp cận Tạ Kỳ Xuyên, lại còn đưa ra mức thù lao hậu hĩnh như vậy.

Quả là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Cô không có cảm giác tội lỗi gì, liền chấp nhận đề nghị của đối phương.

Lâm Chi Vận cũng không bất ngờ, dù sao điều kiện như vậy không ai là không động lòng.

Nhưng dù đã mở lời như vậy, cô ấy cũng không chắc chắn có thành công hay không.

Dù sao trong mắt cô ấy, Tạ Kỳ Xuyên không phải là người dễ tiếp cận và lừa gạt.

Kể từ lần trước, lần gặp lại Tạ Kỳ Xuyên là vào một ngày Chủ Nhật.

Tạ Kỳ Xuyên chuẩn bị đưa cô tham dự một buổi tiệc từ thiện, cô không có bộ lễ phục nào thích hợp.

Cô vừa mở lời, Tạ Kỳ Xuyên tự nhiên hiểu ý.

Khu vực CBD Quốc Mậu đâu đâu cũng là cao ốc, cửa hàng xa xỉ phẩm san sát nhau, tùy tiện bước vào một cửa hàng cũng phải tiêu tốn hàng chục nghìn.

Cũng giống như lần trước, cửa hàng cũng chuẩn bị để đặc biệt tiếp đón họ.

Điều khác biệt duy nhất là lần này cô là người thử quần áo, còn Tạ Kỳ Xuyên ngồi đợi.

Nhìn những bộ quần áo đẹp mắt bày la liệt, cô cố gắng không để cảm xúc của mình quá kích động.

Sau khi thử liên tục mấy bộ, cô hài lòng nhất với một chiếc váy đen ôm sát xẻ tà, cổ chữ V sâu.

Nhân viên bán hàng giỏi quan sát sắc mặt nhất, thấy vậy liền không ngừng khen ngợi, “Cô có làn da trắng, vóc dáng lại đẹp, mặc kiểu váy ôm sát này dễ dàng khoe sự quyến rũ nhất.”

Cô nhìn mình trong gương, eo thon, vài chỗ da trắng nõn ẩn hiện.

“Đẹp thì đẹp, nhưng có hơi hở hang quá không.”

Nhân viên bán hàng lập tức khuyên nhủ: “Vóc dáng đẹp thì nên khoe ra, nếu tôi có vóc dáng đẹp như cô, tôi còn muốn khoe mỗi ngày.”

Cô cũng không trông mong hỏi ý kiến Tạ Kỳ Xuyên, dù sao anh trông có vẻ không hứng thú với những chuyện này.

Ai ngờ nhân viên bán hàng lại mở lời trước, “Nếu cô không tin, có thể hỏi bạn trai cô, có phải rất đẹp không?”

Cô giật mình, trong gương đối diện với ánh mắt Tạ Kỳ Xuyên.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, trên mặt không thể hiện ra suy nghĩ gì.

Dừng lại một chút, anh mới gật đầu, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Có sự đồng ý của anh, nhân viên bán hàng mừng rỡ, “Cô thấy đó…”

Lời còn chưa nói hết, Tạ Kỳ Xuyên lại mở lời, giọng nói ôn hòa: “Nhưng hôm nay trời lạnh quá, hay là đổi sang bộ khác đi.”

Là người trả tiền, lời nói của anh đương nhiên có trọng lượng.

Thật ra cô cũng chưa từng mặc kiểu váy này, dù cô cũng có không ít váy phong cách quyến rũ, nhưng chưa từng thử váy táo bạo đến vậy.

Lời Tạ Kỳ Xuyên nói, hoàn toàn hợp ý cô. Chiếc váy mới cô thử là một chiếc váy dài lụa satin màu xanh đậm, lấp lánh ánh sáng, nhân viên bán hàng thao thao bất tuyệt giới thiệu đây là hàng cao cấp mùa mới, là phiên bản giới hạn nào đó…

Tai cô chỉ nghe lọt mấy chữ phiên bản giới hạn, phiên bản giới hạn đồng nghĩa với giá cả chắc chắn sẽ cao.

Vì vậy cô càng hài lòng hơn.

“Em thích không?” Tạ Kỳ Xuyên hỏi.

Cô mím môi, “Thích.”

Tạ Kỳ Xuyên gật đầu, “Vậy mua chiếc này đi.”

Những người đàn ông cô từng quen không nhiều, Tạ Hoành là một, và Tạ Kỳ Xuyên hiện tại là một.

Tạ Hoành tuy cũng mua đồ cho cô, nhưng ra tay đương nhiên không hào phóng như Tạ Kỳ Xuyên.

Sau này nếu Tạ Kỳ Xuyên chán cô, không biết có bắt cô trả lại hết những món đồ này không.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, cô đã thấy đau lòng không chịu nổi rồi.

Lúc thanh toán, Tạ Kỳ Xuyên đột nhiên lại thay đổi ý định, dừng lại.

“Đem cả chiếc kia đóng gói luôn.”

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]