☆ Nữ sinh viên/nhà thiết kế thời trang x Đại gia Bắc Kinh, tình cũ duyên mới ☆
Khi Phương Nghê lần đầu gặp Đàm Cấp, cô vẫn còn là bạn gái của Tông Chính - một người bạn của anh. Tưởng rằng anh chỉ là nhân vật bình thường, không đáng quan tâm, cô cư xử tùy tiện, duyên dáng nói: "Đã là bạn của anh Chính, vậy em gọi anh là A Cấp nhé."
Đàm Cấp khựng lại, chỉ nhìn cô đầy ý vị, những ngón tay thon dài gẩy nhẹ tàn thuốc.
Sau này, khi nghe người khác nhắc đến gia thế của anh, cô mới biết mình đã vô tri đến mức nào.
Đàm tiên sinh cao cao tại thượng, hiếm khi để mắt đến những người ngoài tầng lớp của anh. Người khác nói chuyện với anh đều theo thói quen cúi người, còn anh thậm chí không buồn quay đầu nhìn.
Vậy mà anh lại tặng quà cho cô, nhiều lần ra tay giúp đỡ...
Phương Nghê biết những người như anh quen việc đùa bỡn tình cảm, nguy hiểm và bạc tình, nhưng cô vẫn không cưỡng được mà rơi vào lưới tình.
Khi người yêu cũ kết hôn, cô uống say rồi gọi điện khóc lóc với anh. Đàm tiên sinh giữa bận rộn vẫn dành thời gian nghe cô nói chuyện vô vị suốt một tiếng đồng hồ.
Sau đó cô ngượng ngùng: "Em có làm phiền anh quá không?"
Anh cười khẽ: "Không phiền."
Dường như còn khá hài lòng. Còn cô thì đỏ cả tai.
Sau này, khi bạn bè hỏi về mối quan hệ của họ, cô ngượng nghịu đáp: "Chỉ là gặp gỡ tình cờ thôi, không có mối quan hệ gì đặc biệt. Anh ấy chỉ... chăm sóc tôi một chút mà thôi."
Biết mối tình này không có kết quả, cô thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
"Không đòi hỏi gì từ anh sao? Theo anh mấy năm rồi mà không được gì?”
Anh cười nhạt, cũng không ngăn cản, chỉ nhìn thân hình nhỏ bé của cô vất vả kéo vali, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Nhiều năm sau, cô trở lại Bắc Kinh, cố tránh mặt anh trong mọi việc. Nhưng Bắc Kinh không lớn mà cũng không nhỏ, nếu muốn thăng tiến thì làm sao tránh được người như anh?
Cấp trên muốn nhờ vả anh, dâng lên một món đồ cổ bằng sứ Thanh, giới thiệu mãi mà anh không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững hỏi một câu: "Không phải thích sứ hồng sao, giờ lại mê thứ này à? Bao nhiêu năm rồi mà gu thẩm mỹ không tiến bộ, ngược lại còn quay về nguyên thủy."
Cấp trên sững sờ một lúc, quay đầu nhìn Phương Nghê. Cô trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn Đàm Cấp, nhưng anh không liếc mắt nhìn cô lấy một lần, đáy mắt không còn chút xót thương như ngày xưa.
Ngày trước, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt, anh đã đau lòng không nguôi.
VIP
Bình luận