Hơn một tháng trước, những hình ảnh mơ hồ bị che mờ bởi tác động của cồn đang ùa về trong đầu một cách hỗn loạn.
Ánh đèn nhảy múa điên cuồng trong quán bar, bầu không khí tối tăm u ám, mùi hương hoóc-môn lan tỏa vô thanh, nơi đây là chốn thả mình của nam nữ thành thị, chốn ăn chơi xa hoa, đêm đêm tiếng đàn vang vọng.
Trong căn phòng khách sạn, dưới ánh sáng mờ ảo, không thể nhìn rõ điều gì, chỉ cảm nhận được mơ hồ những đường nét căng thẳng. Lực đè lên có phần mạnh, mạnh đến đau đớn, như thể đang kìm nén, lại như thể đang đè nén tất cả những cơn sóng tình.
Lăn lộn trong tấm ga trắng như tuyết, tựa như đang ở trên tầng mây không bao giờ rơi xuống. Cảm giác chua xót ban đầu trong cơ thể dần tan biến, cuối cùng trở thành khoái cảm tột đỉnh.
Cơ thể con người sẽ lảng tránh những ký ức đau buồn, đắng chát. Chẳng hạn như hôm đó, Quý Thu Doanh không còn nhớ rõ mình đã khóc như thế nào khi rời khỏi biệt thự nhà họ Quý, trái tim đau như bị cắt thành bao nhiêu mảnh.
Cô chỉ nhớ khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cổ tay in hằn dấu đỏ vì bị ai đó siết chặt. Quý Thu Doanh chỉ kịp liếc qua gương mặt say ngủ của người bên cạnh rồi ngây ngẩn, lập tức vội vã bỏ chạy.
Cô cứ tưởng mình đã gọi một người mẫu nam, không biết sai sót ở đâu...
Vết đỏ đó phải bôi thuốc, mất mấy ngày mới tan, Quý Thu Doanh vừa đau vừa hối hận vì mình đã bị sắc đẹp làm cho mê muội.
Luật sư Đỗ bước lên phía trước, cười tươi chìa tay: "Lâu rồi không gặp, luật sư Bối."
Bối Viễn Chi thu ánh mắt lại, lịch sự bắt tay, với thái độ nhẹ nhàng pha chút kiêu ngạo: "Luật sư Đỗ."
"Lần cuối gặp nhau là năm ngoái tại tòa án Chiêu Dương Bắc Kinh, không ngờ giờ lại gặp nhau nhanh thế này, nói ra cũng thật có duyên."
Luật sư Đỗ tiếp tục hàn huyên, nụ cười càng rộng hơn, nhiệt tình tỏ thiện chí: "Giáo sư Bối sức khỏe thế nào? Tôi nghe nói bố của anh đã quay lại trường làm giáo sư mời."
"Bố tôi vẫn khỏe."
Bối Viễn Chi khẽ gật đầu, ánh mắt khó hiểu, không thể đọc được cảm xúc.
Mọi người đều thầm thở phào, không ngờ trưởng nhóm lại quen biết bố của luật sư đối phương. Có vẻ cuộc đàm phán hôm nay, ít nhất sẽ không quá gay cấn.
Tuy nhiên, cuộc hàn huyên mang tính xã giao không kéo dài lâu, Bối Viễn Chi giơ tay nhìn đồng hồ, đi thẳng vào vấn đề: "Hai giờ chiều tôi có một phiên tòa, chúng ta vào phòng họp nói chuyện trước nhé?"
Nụ cười nhiệt tình trên mặt luật sư Đỗ thoáng ngưng lại.
Ông ta chưa kịp nói ra những lời quan trọng tiếp theo thì đã bị đối phương cắt ngang như thể đã đoán trước.
Đối phương hoàn toàn không có ý định cho ông ta cơ hội bắt chuyện thân thiết.
Lão hồ ly quả là lão hồ ly, luật sư Đỗ nhanh chóng tươi cười trở lại: "Tất nhiên, thời gian của luật sư đều rất quý báu, nếu tiến hành suôn sẻ, biết đâu chúng ta còn có thể cùng ăn trưa."
"Xin mời."
Bối Viễn Chi nói, lịch sự giơ tay chỉ lối, trợ lý bên cạnh nhận được tín hiệu, đi trước dẫn đường.
Đoàn người Quân Đức cũng không ngờ mọi chuyện sẽ vào thẳng vấn đề nhanh như vậy, họ nhìn nhau ngỡ ngàng.
Ngược lại, chàng trai trẻ đi sau Bối Viễn Chi đã quen với phong cách làm việc gọn gàng dứt khoát của sếp mình, anh ta hỏi mọi người từ Quân Đức uống gì, chắc chắn rằng đã lo chu đáo cho từng người, rồi mới dẫn cả đoàn đi theo.
Tiếng bước chân xa dần, cô gái bên cạnh đi được nửa đường, phát hiện Quý Thu Doanh không theo kịp, đã quay lại gọi cô, khẽ kéo nhẹ góc áo: "Thu Doanh, đi thôi."
Quý Thu Doanh như vừa tỉnh mộng: "Được."
Những thực tập sinh luật sư như họ, thường ngày ở văn phòng chỉ viết nháp tài liệu, làm điều tra sơ bộ, nhiều lắm là ra ngoài mở mang tầm mắt, chứ không đủ tư cách vào phòng họp.
Họ càng không được tham gia thực sự vào các cuộc đàm phán trên bàn.
Nhóm chủ chốt đều đã vào phòng họp bên cạnh, Quý Thu Doanh và những người khác chờ đợi trong một phòng khách nhỏ khác.
Khi cửa đóng lại, bên trong chỉ còn người của mình, mọi người đều thư giãn hơn, bầu không khí căng thẳng ban đầu cũng dần tan biến.
"Đó là luật sư Bối sao? Khí chất quá mạnh, ngay cả luật sư Đỗ cũng hoàn toàn bị kiểm soát nhịp độ trước mặt anh ta..."
"Đúng là đáng sợ thật."
"Vừa rồi thấy bên ngoài có nhiều chứng chỉ danh dự, đều có tên anh ta. Giỏi thì đã đành, không ngờ lại trẻ như vậy, lại còn đẹp trai nữa."
"Các cậu có thấy đồng hồ trên tay anh ta không?" Triệu Hinh Diễm hạ giọng nói: "Đồng hồ mấy chục vạn đeo trên tay, lương năm chắc không chỉ dăm ba trăm vạn, mà phải cả ngàn vạn nhỉ?"
Nhắc đến lương, mọi người đều im lặng một lúc.
Dù sao lương thực tập sinh là thấp nhất, chỉ từ vài trăm đến vài nghìn, đang ở tầng lớp thấp nhất của cả thành phố, trong môi trường vật giá siêu cao ở thành phố S, hoàn toàn không đủ dùng.
Thời gian chờ đợi thật nhàm chán, Quý Thu Doanh đi thêm nước một lần, khi đi ngang qua phòng họp, cô liếc mắt nhìn, cửa đóng chặt.
Vừa định thu hồi ánh mắt, cửa đột nhiên được mở ra, có người vội vàng đi ra.
"Những bằng chứng liên quan đã thu thập được, đủ để chứng minh phía các anh có dấu hiệu kiện tụng ác ý..."
Giọng nam trầm thấp từ đâu vang lên.
Âm lượng không lớn, rõ ràng là nội dung quở trách, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng bình tĩnh, khiến người ta không khỏi rùng mình, cảm giác áp lực tràn ngập.
Cô ngước mắt nhìn, qua một khe cửa hẹp, sau chiếc bàn họp dài trang nghiêm, người đàn ông ở vị trí chủ tọa hai tay đan vào nhau, thản nhiên tự tin, trước mặt là một xấp tài liệu.
Giây tiếp theo, cửa phòng họp đã bị ai đó đóng lại.
Tất cả đều bị ngăn cách bên ngoài.
Quý Thu Doanh quay trở lại phòng họp nhỏ bên cạnh, đặt ly giấy đầy nước lên bàn.
"...Xì." Rõ ràng mọi người đều nghe thấy tiếng động bên đó, lúc này đều có chút lo lắng, lo cho người của mình.
Nuốt mấy ngụm nước lạnh, Quý Thu Doanh đột nhiên cảm thấy đau tức ở bụng dưới.
Lưng cũng đau nhức, như thể bị buộc đá, nặng trĩu, ngực có cảm giác đau nhức mơ hồ. Quý Thu Doanh thoạt đầu nhíu mày, sau đó lại giãn ra.
Có lẽ là đến tháng muộn một tuần.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Đến là tốt.
Quý Thu Doanh thở một hơi, lấy túi ra, tìm băng vệ sinh, vừa định đi vệ sinh, có người gọi cô lại: "Thu Doanh."
Quý Thu Doanh ngẩng đầu lên, là một đồng nghiệp trong nhóm, lúc này sắc mặt không tốt lắm: "Luật sư Đỗ bảo em mang tài liệu tuần trước chuẩn bị cho lần này vào trong."
Tài liệu gì mà cần một thực tập sinh đưa vào giữa cuộc họp?
"Được." Quý Thu Doanh gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, lại khẽ hỏi: "Chị ơi, hình như em bị đau bụng kinh, lát nữa có thể về nhà trước không?"
"Ơ, sao không nói sớm? Hôm nay em có thể không đến mà." Đồng nghiệp có vẻ ngạc nhiên: "Vậy em đưa xong tài liệu thì đi nhé, lát kết thúc chị sẽ nói với luật sư Đỗ giúp em."
"Cảm ơn chị, chị tốt quá." Quý Thu Doanh cười lên, giọng điệu cũng ngọt ngào đáng yêu, khác hẳn vẻ kiêu kỳ khi đối diện với người ngoài, khiến đồng nghiệp đang lo lắng cũng phải cười, chỉ là vừa nghĩ đến tình hình trong phòng họp, lại thôi không cười nữa.
Quý Thu mở tập tài liệu, tìm những giấy tờ đã chuẩn bị và in sẵn, đứng dậy đi đến cửa phòng họp, gõ nhẹ vài cái, rồi đẩy cửa vào.
Máy lạnh trong phòng họp mở rất mạnh, ập vào mặt, làm da thịt lộ ra ngoài nổi da gà.
Nhưng không khí còn lạnh hơn cả máy lạnh, nhìn sắc mặt của các luật sư hai bên, có thể đoán được lúc này ai đang chiếm ưu thế.
Lúc này, một cơn buồn nôn từ dạ dày trào lên, thẳng lên đỉnh đầu.
Quý Thu Doanh cố nén cơn buồn nôn, nhanh chóng đi đến bên cạnh luật sư Đỗ, đặt tài liệu trong tay lên bàn trước mặt luật sư Đỗ, khẽ nói vài câu.
Sau khi luật sư Đỗ gật đầu, cô liền vội vã quay người định nhanh chóng rời đi.
Vừa đến gần cửa, nhịn rồi lại nhịn, Quý Thu Doanh vẫn không nhịn được, mặt tái nhợt, tay che miệng, cúi người khẽ ọe một tiếng.
Căn phòng họp vốn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Quý Thu Doanh.
Ngay cả người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, bất động như núi cũng khẽ ngẩng đầu lên.
Quý Thu Doanh khựng người lại, chớp chớp mắt, chưa kịp nghĩ nên làm gì, Bối Viễn Chi đã thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài chậm rãi lật qua một trang tài liệu: "Không ngờ thực tập sinh bên quý văn phòng còn giỏi hơn cả luật sư chính thức."
Ngụ ý rằng, những luật sư khác của Quân Đức đều ăn không ngồi rồi, mọi công việc đều do thực tập sinh hoàn thành.
Một lời châm biếm nhẹ nhàng, khiến tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Luật sư Đỗ khẽ ho một tiếng, hỏi khẽ Quý Thu Doanh: "Sao vậy? Không khỏe à?"
"Có lẽ do không nghỉ ngơi đủ, bị cảm." Quý Thu Doanh đáp.
Luật sư Đỗ vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đi ra ngoài: "Nếu không khỏe thì về nghỉ trước đi, không cần quay lại công ty đâu."
Quý Thu Doanh gật đầu, nhanh chân bước ra khỏi phòng họp, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của những người khác phía sau.
Bước ra ngoài, da tiếp xúc với không khí nhiệt độ bình thường, cảm giác buồn nôn vẫn chưa biến mất, Quý Thu Doanh tựa vào tường, dạ dày cuộn lên, vội vàng chạy đến thùng rác và ọe thêm một tiếng.
Buồn nôn khan, không có gì để nôn ra.
"Thu Doanh, em không sao chứ?" Cô gái vốn đang ngồi vội vàng chạy đến đỡ cô, vỗ nhẹ vào lưng.
Triệu Hinh Diễm cũng nghe thấy tiếng động bên này, cô ta lặng lẽ nhìn Quý Thu Doanh, như đang suy nghĩ điều gì.
Quý Thu Doanh nhận lấy ly nước ấm từ người bên cạnh đưa tới, trước tiên súc miệng, rồi từ từ uống.
Bỗng nghe có người bất ngờ nói: "Có thai rồi hả?"
"Khụ" Quý Thu Doanh suýt bị sặc, cô gái vội vỗ thêm mấy cái nữa, mới giúp cô lấy lại nhịp thở.
Quý Thu Doanh rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết nước, chỉ có điều ngón tay cầm ly nước hơi run.
Cô nhìn Triệu Hinh Diễm, giọng hơi lạnh: "Cô nói lại lần nữa xem?"
"Tôi đoán trúng rồi à?" Triệu Hinh Diễm chằm chằm nhìn Quý Thu Doanh, khẽ cười: "Trong khoa mình, có thai nghỉ học đâu phải chưa từng có, cô không cần căng thẳng thế..."
Quý Thu Doanh ngắt lời: "Liên quan đ’ gì đến cô?"
Không ngờ Quý Thu Doanh lại chửi tục, Triệu Hinh Diễm thoáng khựng lại: "Tôi có lòng tốt..."
"Cô tốt bụng? Suốt ngày như con mụ nhiều chuyện, mới buồn nôn một tí đã nghĩ đến có thai, thấy cánh tay thì đã nghĩ đến chuyện tình dục, vừa ngu vừa đần, nếu đem tâm sức này mà học hành, cũng đâu đến nỗi học ba năm mà không lấy được tấm bằng."
Quý Thu Doanh ném tờ khăn ướt vào thùng rác, không thèm nhìn Triệu Hinh Diễm, chỉ nhìn cô gái kia: "Tôi không khỏe, luật sư Đỗ cho tôi nghỉ, tôi về trước đây, các cô cố lên, lát nữa tôi mời các cô uống trà chiều."
"Được, được... Thu Doanh không khỏe, thì nghỉ ngơi cho tốt, có gì sau này tôi sẽ nói với cô."
Nữ đồng nghiệp khẽ an ủi.
Quý Thu Doanh ừ một tiếng.
Xuống lầu, cô không về nhà, mà đi thẳng đến bệnh viện bằng taxi, tài xế vốn thân thiện, tò mò hỏi: "Cô bé không khỏe chỗ nào vậy? Sao lại đi bệnh viện?"
"Không có gì đâu." Quý Thu Doanh nhắm mắt đáp, tâm trạng rất tệ.
Dù là ngày làm việc, bệnh viện công vẫn đông nghịt người, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, Quý Thu Doanh lại muốn nôn.
"Khám khoa nào?" Nhân viên sau quầy hỏi.
Quý Thu Doanh định nói khoa dạ dày, nhưng hai chữ mà Triệu Hinh Diễm đã nói cứ hiện lên trong đầu, như kim đâm vào mạch máu, đau mơ hồ, báo hiệu điềm gở nào đó.
Cô cắn răng, nói: "Khoa sản."
Khoa sản người đến người đi, người nhà đi cùng các bà bầu, hầu như không có ai lẻ loi một mình, Quý Thu Doanh đơn độc không thể không thu hút sự chú ý của người lạ.
Chỉ là, một cô gái trẻ đẹp, trông còn như đang đi học, lại đến khoa sản một mình, những ánh mắt dò xét không thể coi là tôn trọng, ẩn chứa một chút khinh thường mơ hồ.
Quý Thu Doanh cảm thấy khó chịu vì những ánh mắt đó, nhưng họ lại chẳng làm gì cả, cô không thể lên tiếng trách móc, lửa giận dâng trào, phải hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại.
Cho đến khi ngồi trước mặt bác sĩ, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Quý Thu Doanh vẫn cảm thấy không thực, thậm chí còn ôm một tia hy vọng.
Bác sĩ ngẩng lên nhìn, như thấy Quý Thu Doanh trông có vẻ nhỏ tuổi, giống như vẫn đang đi học, nên hỏi thêm: "Cô bé đến một mình à? Bạn trai không đi cùng sao?"
"...Không, không có bạn trai." Quý Thu Doanh hơi thiếu tự tin.
Bác sĩ thở dài, không nói gì thêm.
Điền đơn, rút máu xét nghiệm progesterone và HCG, một loạt thao tác.
Kết quả máu hôm sau mới biết, Quý Thu Doanh lấy ra que thử thai đã mua trên đường, cố nén xấu hổ, đi vào nhà vệ sinh.
Lần đầu tiên dùng que thử thai, Quý Thu Doanh luống cuống, cuối cùng cũng xong, cô cẩn thận cầm que, nín thở, nhìn chăm chú.
Thời gian chờ đợi thật khó khăn, từng phút từng giây như bị kéo dài vô tận.
Trên que thử thai, từ từ hiện lên hai vạch.
Một vạch đậm, một vạch nhạt.
77 Chương