NovelToon NovelToon

Chương 14

Hạ Lê Dạng sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu.

Nhưng anh đã quay lưng lại, hờ hững ném cây bút vào ống cắm bút.

Chuyện gì thế này?

Vừa rồi anh có phải đã chạm vào tay cô không?

Là vô tình hay cố ý?

Cô có chút ngây người nhìn bóng lưng cao lớn của anh đang bước đi thẳng tắp, thầm nghĩ nếu anh cố ý, thì có được coi là anh đã ngầm cho phép cô chạm vào anh không?

Hạ Lê Dạng khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, vẫn không thể phán đoán được anh cố ý hay vô tình.

Thôi, cô cứ dọn dẹp theo quy tắc trước, rồi quan sát anh sau vậy.

Nhưng sau khi dọn dẹp, hai tiếng đã trôi qua.

Lục Hoài Thừa vẫn như mọi khi, thoải mái tựa vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo một cách hờ hững, cụp mi sâu thẳm, lật lật cuốn tạp chí thương mại trên tay.

Mặc cho cô cúi người lau bàn trà, lau giá sách gần đó, hao tâm tổn sức phô diễn những đường cong cơ thể ẩn hiện của mình suốt nửa ngày.

Anh vẫn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Thấy vậy, Hạ Lê Dạng không khỏi bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của việc cô mặc ít như vậy là gì.

Người đàn ông này hoàn toàn không hề lay động!

Lại còn lạnh lùng đến chết người.

Hạ Lê Dạng khóe miệng giật giật, không nhịn được hắt hơi một cái.

Lục Hoài Thừa cuối cùng cũng lười biếng nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen láy liếc nhìn cô.

Dường như đang chê cô gây ra tiếng động.

“... Xin lỗi.” Hạ Lê Dạng căng thẳng thần kinh, cười ngượng xin lỗi, rồi vội vã chạy khỏi gần chỗ anh.

Lục Hoài Thừa không nói gì, ánh mắt đen thẫm dừng lại trên bóng lưng gầy gò của cô vài giây.

Mặc dù chiếc áo hai dây màu trắng tinh khiết của cô làm tôn lên vóc dáng đẹp, khí chất vừa thuần khiết vừa gợi cảm cũng khá quyến rũ.

Nhưng trò vặt vãnh tối nay của cô, chẳng lẽ chỉ là mặc một chiếc áo hai dây rồi dọn dẹp trước mặt anh thôi sao?

Trước đây anh cũng từng gặp những người có kỹ thuật quyến rũ kém cỏi, nhưng tệ hại như cô thì đây là lần đầu tiên.

Khiến người ta chỉ muốn ra tay dạy dỗ cô một chút.

Anh khẽ cong khóe môi, cúi đầu, tiếp tục xem tạp chí.

Hạ Lê Dạng lủi thủi trốn vào phòng vệ sinh, nhìn bản thân ủ rũ trong gương.

Cô thầm nghĩ kế hoạch tối nay của mình lại thất bại rồi.

Anh vẫn giữ thái độ dửng dưng như trước.

Làm gì có một chút dấu hiệu cắn câu nào!

Cô vẫn nên nhanh chóng làm xong việc rồi về nhà thôi, nếu cứ ở đây mãi, cô có thể thực sự bị cảm lạnh mất.

Hạ Lê Dạng chán nản nhúng cây lau nhà, bước ra khỏi phòng vệ sinh, bắt đầu lau sàn nhà cuối cùng.

Khi lau đến gần ghế sofa, cô cúi gằm đầu, khô khan nhắc nhở: “Lục tiên sinh, cho tôi đi nhờ một chút.”

“Ừm.” Lục Hoài Thừa khẽ nhấc mắt, đôi chân dài đang vắt chéo dịch chuyển một chút.

Nhưng sau khi cây lau nhà của cô đi qua, anh lại lặng lẽ đặt chân xuống, hững hờ vấp vào chân cô một cái.

Cơ thể Hạ Lê Dạng mất thăng bằng, cô giật mình, vội vàng nắm lấy thứ gì đó bên cạnh để vịn, tránh việc ngã sấp mặt trước mặt anh.

Kết quả, cô lại nắm trúng chiếc áo sơ mi của Lục Hoài Thừa, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực anh một cách rắn chắc, còn làm bật hai chiếc cúc ở cổ áo anh.

Không khí như đông lại.

“Nhìn đường đi.” Lục Hoài Thừa lười biếng nhấc mí mắt lên, lẳng lặng liếc nhìn cô.

“Tôi, tôi xin lỗi Lục tiên sinh!” Hạ Lê Dạng nín thở, ngượng ngùng cúi đầu muốn rút tay về.

Nhưng lại bị anh nắm ngược lại, giữ chặt lấy tay cô.

Ngón tay anh thon dài, xương xẩu, tưởng chừng như chỉ hờ hững đặt lên cổ tay mảnh mai của cô, nhưng lại giam chặt khiến cô không thể cử động.

Hạ Lê Dạng sững sờ, nâng đôi mắt trong veo lên, hoảng loạn nhìn anh.

“Cúc áo cũng bị cô giật đứt rồi, một lời xin lỗi là xong sao?” Lục Hoài Thừa khẽ nhướng mày, mỉa mai cười.

“Vậy, vậy để tôi giúp anh cài lại nhé?” Hạ Lê Dạng ngượng ngùng mím môi, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng.

Lục Hoài Thừa không nói gì, chỉ từ từ buông tay cô ra, thân hình cao lớn hờ hững dựa vào lưng ghế sofa.

Dường như đã ngầm đồng ý với giải pháp mà cô đưa ra.

Hạ Lê Dạng nuốt nước bọt, nửa quỳ bên cạnh ghế sofa, cẩn thận tiến lại gần anh.

Trên người anh vẫn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt, trong trẻo và sạch sẽ như dòng suối tan chảy từ sông băng vào mùa xuân.

Cổ áo sơ mi thiếu hai chiếc cúc khẽ mở, để lộ xương quai xanh sắc bén và những đường nét cơ bắp ngực rắn chắc, ngay lập tức khiến anh toát lên khí chất phong lưu của một công tử quý tộc.

Ánh mắt anh đen thẫm, lười biếng nhìn cô.

Cứ như đang xem một vở kịch đã được dàn dựng sẵn.

Đối diện với anh, Hạ Lê Dạng nhất thời không biết nên đặt ánh mắt vào đâu, tim đập nhanh một cách kỳ lạ, bàn tay đưa ra phía trước áo anh cũng hơi run.

Cô sợ chỉ cần tay mình trượt một cái, lại chạm phải thứ gì đó không nên chạm, rồi bị anh xách lên, ném ra khỏi nhà.

May mắn thay, cô đã cài lại hai chiếc cúc áo cho anh một cách an toàn.

Đang chuẩn bị đứng dậy, cô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Nếp nhăn trên áo, cô không định xử lý sao? Làm việc chẳng gọn gàng chút nào.”

“...” Hạ Lê Dạng cứng đờ người, khuôn mặt ửng hồng lan đến tận mang tai, cô gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, Lục tiên sinh.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô run run vuốt phẳng chiếc áo sơ mi đầy nếp nhăn của anh, đầu ngón tay mềm mại vẫn không thể tránh khỏi việc chạm vào cơ bắp ngực săn chắc của anh.

Đôi mắt đen của Lục Hoài Thừa khẽ co lại, yết hầu khẽ nuốt xuống.

“Được rồi.” Môi mỏng anh khẽ mở, giọng nói hơi khàn.

“Ồ.” Hạ Lê Dạng nhanh chóng rụt tay lại như vừa nhúng tay vào chảo dầu, đứng dậy một cách cung kính.

Lục Hoài Thừa ngước mắt nhìn cô gái đang co ro đứng trước mặt mình, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

Thần kinh chậm chạp như thế này, mà còn đến đây tán tỉnh đàn ông làm gì.

Cơ hội anh vừa tạo ra cho cô vẫn chưa đủ để cô phát huy sao.

Lục Hoài Thừa ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một lúc, rồi từ từ hỏi: “Cô co người lại làm gì thế?”

Hạ Lê Dạng sững lại, lúc này mới nhận ra vì mình quá căng thẳng nên cơ thể đã vô thức co lại.

Cô vội vàng thả lỏng người, cười gượng: “Cái đó, hơi lạnh...”

“Ồ.” Đôi mắt dài của Lục Hoài Thừa khẽ nheo lại, giọng điệu thong dong: “Sợ lạnh mà còn mặc ít thế này, nghĩ gì vậy?”

“...” Hạ Lê Dạng há miệng, cảm thấy anh hình như đã nhìn thấu ý định mặc áo hai dây để câu dẫn của cô, nên cố tình hỏi để chọc cô.

Không khỏi nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, gượng gạo đưa ra một lý do: “Vì áo khoác ướt quá, mặc vào còn lạnh hơn.”

“Thế à.” Lục Hoài Thừa hờ hững cười, thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế sofa.

Cảm giác áp bức nặng nề ập đến, Hạ Lê Dạng vô thức lùi lại một bước nhỏ.

Mày anh sâu sắc, mắt anh cụp xuống, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào dây áo hai dây trên vai cô, anh trầm giọng nói: “Theo logic của cô, cái này cũng có thể cởi ra, dù sao cũng đã ướt rồi.”

“...” Tim Hạ Lê Dạng hẫng đi một nhịp, cô lập tức siết chặt lưng, ánh mắt hoảng loạn bay lung tung.

Mặc dù cô muốn tán tỉnh anh, nhưng kế hoạch của cô là từng bước một—

Đầu tiên là những va chạm nhẹ nhàng, ví dụ như chạm vào cánh tay và vai.

Tiếp theo là nắm tay, ôm.

Rồi sau đó là hôn má, chạm trán.

Cuối cùng là hôn môi.

Cô thậm chí còn chưa có ý định lên giường.

Nhìn cô gái trước mặt cứng đờ như một khúc gỗ, Lục Hoài Thừa khẽ cười, thong thả đứng thẳng người, bàn tay có các khớp ngón tay rõ ràng chậm rãi đút vào túi quần.

Cảm giác áp bức trước mặt biến mất, hơi ấm trên vai cũng rời đi, Hạ Lê Dạng nghe giọng anh trở lại sự thanh nhã như thường ngày, ôn hòa hỏi cô: “Có muốn đi tắm nước nóng, làm ấm người không? Nếu không cô bị cảm lạnh, tôi lại phải đi tìm người làm tạm thời.”

Hạ Lê Dạng lập tức thở phào nhẹ nhõm, khi ánh mắt cô đối diện với đôi mắt không có chút hơi ấm nào của anh, cô đột nhiên nhận ra vừa rồi cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Lý do anh nói vậy, chỉ là không hài lòng vì cô đã nói dối anh.

Chứ không phải muốn cô cởi ra làm gì.

Và rõ ràng là cô muốn tán tỉnh anh, sao lại có cảm giác như bị anh dắt mũi thế này!

Không được, cô phải bình tĩnh lại, lấy lại quyền chủ động.

Hạ Lê Dạng mím môi, nhân cơ hội này hỏi ngược lại anh: “Vậy anh có thể cho tôi mượn quần áo sạch để mặc không? Nếu không tôi tắm xong, quần áo ướt cũng không khô kịp, mặc vào vẫn có thể bị cảm lạnh...”

Lục Hoài Thừa nhàn nhạt liếc cô, cười nói: “Được.”

Hả? Anh không phải bị sạch sẽ quá mức sao?

Vậy mà lại sảng khoái đồng ý cho cô mượn quần áo?

Hạ Lê Dạng hơi sững sờ, cô bỗng cảm thấy tối nay lại có cơ hội rồi, đôi mắt lấp lánh chớp chớp, được đà lấn tới hỏi: “Vậy tôi có thể tá túc một đêm ở đây không? Tôi không thể mặc quần áo của anh về trường được.”

“Được.” Anh vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, nụ cười hiền hậu.

Cái này...

Có hơi thuận lợi quá không?

Hạ Lê Dạng có chút cảm thấy được chiều mà lo sợ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết là bị anh thao túng tâm lý, hay là anh thực sự đã cắn câu rồi.

Khi được anh sắp xếp vào phòng khách ở tầng hai để tắm, cô vô thức lấy điện thoại ra, muốn hỏi ý kiến của Tống Kim Hòa.

Khi nhìn thấy màn hình tối đen, cô mới nhớ ra điện thoại của mình đã hỏng rồi.

Xem ra tối nay cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân, cô không thể lãng phí cơ hội sống chung với Lục Hoài Thừa này.

Hạ Lê Dạng mở vòi sen, dưới dòng nước ấm, những suy nghĩ hỗn loạn của cô dần trở nên rõ ràng.

Nếu việc đầu ngón tay anh chạm vào cô khi nhận bút ký còn có thể nói là vô tình.

Thì việc anh giữ chặt cổ tay cô trong mười mấy giây sau đó, không thể nào là vô tình được.

Xem ra anh không bài xích việc tiếp xúc cơ thể với cô.

Vậy cô nên mạnh dạn thực hành những chiêu mới học được rồi!

Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Lê Dạng thoải mái hơn rất nhiều, miệng cũng khẽ ngân nga một bài hát.

Khi cô lau khô người và bước ra khỏi phòng tắm, trên chiếc ghế ở cửa đã có sẵn quần áo sạch mà Lục Hoài Thừa chuẩn bị cho cô.

Cô cầm lên xem, là một chiếc áo phông ngắn tay đơn giản màu đen và một chiếc quần short màu đen đồng bộ.

Chất liệu đều mềm mại và thoáng khí, nhưng kiểu dáng thì đặc biệt rộng rãi.

Giống như những bộ quần áo anh mặc khi tập thể thao ngoài trời.

Thân hình mảnh mai của cô mặc vào, cứ như một đứa trẻ con đang mặc đồ người lớn, nhìn có hơi buồn cười.

Cô không khỏi nghi ngờ anh cố tình đưa cho cô bộ quần áo này.

Để cô trông không có sức hấp dẫn.

Hạ Lê Dạng bất lực thở dài, cúi đầu nhìn chiếc áo phông rộng thùng thình đã che đến đùi mình, dứt khoát cởi chiếc quần short đã trễ xuống mắt cá chân, để lộ đôi chân thẳng tắp, rồi đi ra khỏi phòng khách.

Cô nhìn Lục Hoài Thừa đang thong thả uống cà phê ở phòng khách tầng một, khẽ hắng giọng.

Lục Hoài Thừa nghe thấy tiếng động, ngước đôi mắt đen láy lên, vừa thấy cô, biểu cảm của anh khẽ cứng lại.

Mái tóc dài đen óng của cô chưa được sấy khô hoàn toàn, xõa trên bờ vai gầy guộc như rong biển, gần như hòa làm một với chiếc áo phông đen của cô, làm tôn lên làn da trắng như ngọc.

Trên khuôn mặt trong trẻo còn vương lại chút ửng hồng do hơi nước khi tắm, làm vẻ mặt cô có chút đáng yêu.

Đôi chân thon gọn lộ ra dưới vạt áo vừa vặn, khỏe khoắn và gợi cảm.

Khi chọn bộ quần áo này cho cô, anh hoàn toàn không ngờ sẽ có hiệu quả như thế này.

Nó thậm chí còn khó kìm lòng hơn cả khi cô mặc áo hai dây.

Yết hầu anh từ từ di chuyển, đôi mắt đen nheo lại, giọng điệu như trách móc mà không phải trách móc: “Sao không mặc chiếc quần short tôi đưa cho cô?”

“Cái đó rộng eo quá, cứ tuột xuống...” Hạ Lê Dạng mím môi, có chút tủi thân nói: “Dù sao chiếc áo phông này đối với tôi cũng đủ dài, mặc như váy cũng được.”

Lục Hoài Thừa cụp mày, đặt ly cà phê xuống, nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi khuyên cô nên mặc chiếc quần short vào, bây giờ tôi có thể nhìn thấy cạp quần lót của cô.”

“...” Hạ Lê Dạng đỏ bừng tai, nhanh chóng túm lấy vạt áo phông, cố chấp nói: “Đó là vì tôi đang đứng trên cầu thang, đi xuống sẽ không thấy... Chẳng lẽ Lục tiên sinh không muốn thấy tôi mặc váy?”

Biểu cảm của Lục Hoài Thừa khẽ khựng lại, anh cười nói: “Không có chuyện đó.”

Hạ Lê Dạng bước nhanh xuống cầu thang, nhìn đồng hồ treo tường, thăm dò hỏi: “Anh thường ngủ lúc mấy giờ?”

“12 giờ.” Anh nhàn nhạt trả lời.

“Vậy còn sớm, tôi có thể ngồi đây đọc sách một lát không? Trong phòng sách của anh có nhiều cuốn tôi thích.” Cô tha thiết nhìn anh, đôi mắt long lanh như nước mùa thu mang theo chút bốc đồng.

Lục Hoài Thừa tĩnh lặng nhìn cô vài giây, rồi khẽ gật đầu: “Cô đi chọn một cuốn đi.”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hạ Lê Dạng vui vẻ cong khóe mắt, sải bước nhẹ nhàng đi đến phòng sách của anh.

Xem ra anh thật sự đã cắn câu rồi!

Cô đưa ra yêu cầu gì, anh dường như đều đồng ý.

Hạ Lê Dạng liếc nhìn giá sách của anh một vòng, cuối cùng rút cuốn Không còn ai của Agatha Christie ra, quay lại phòng khách.

“Thích tiểu thuyết trinh thám của Agatha sao?” Lục Hoài Thừa khẽ liếc nhìn cuốn sách trên tay cô.

“Vâng! Agatha là nữ thần của tôi!” Hạ Lê Dạng mạnh mẽ gật đầu, ngồi xuống đầu bên kia của ghế sofa, giữ một khoảng cách giao tiếp nhất định với anh.

“Thế à?” Anh khẽ nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Thật ra, cuối tuần tôi đã xem bộ phim ngắn BBC được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết này, nên mới quên trả lời tin nhắn của anh kịp thời...” Cô khẽ lè lưỡi, có chút ngượng ngùng.

“Ồ, thì ra cô bận là bận xem phim.” Lục Hoài Thừa đầy ẩn ý liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp.

“...” Hạ Lê Dạng lúc này mới nhớ ra lý do mình đã nói dối anh trước đó, khuôn mặt cô không khỏi trở nên ngượng ngùng, cô nhỏ nhẹ biện bạch cho mình: “Tôi cũng không chỉ đơn thuần là xem phim, bởi vì chuyên ngành của tôi là nghiên cứu văn học nước ngoài, nên xem phim chuyển thể cũng được coi là một phần của việc học tập nghiên cứu...”

“Thật hiếu học.” Lục Hoài Thừa khẽ cười, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vài phần trêu chọc.

Hạ Lê Dạng trong lòng thót lại, vội vàng chuyển chủ đề, ra vẻ tò mò hỏi anh có thích Agatha không, giá sách lại có đủ bộ trinh thám kinh điển của bà ấy.

“Cũng không hẳn là thích, chỉ là có nhu cầu thôi.” Lục Hoài Thừa khẽ ngừng lại, trả lời có chút mơ hồ.

“Có nhu cầu” là sao?

Hạ Lê Dạng sững lại, không hiểu ý trong lời nói của anh.

Cô há miệng, vừa định hỏi thêm, thì thấy anh đã cụp mắt xuống, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.

Rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô nữa.

Hạ Lê Dạng đành ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉnh lại tư thế ngồi, cúi đầu lật sách ra.

Sau khi đọc vài chương đầy hứng thú, cô đột nhiên nhận ra mình không phải đến đây để đọc sách thật, vội vàng lén liếc nhìn Lục Hoài Thừa bên cạnh.

Mày anh cụp xuống, tạo thành bóng đổ trên hai bên cánh mũi cao.

Cô không thể nắm bắt được cảm xúc trong mắt anh, chỉ có thể lặng lẽ nhấc mông lên, dịch lại gần anh một chút.

Rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, giả vờ nghiêm túc đọc sách.

Một lát sau, thấy anh không có phản ứng, cô lại dùng chiêu cũ, dịch lại gần anh hơn.

Cứ như vậy, cô vừa lén lút quan sát anh, vừa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà dịch chuyển vị trí.

Cho đến khi cô ngồi sát bên cạnh anh, khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay ấm áp của anh.

Làn da mịn màng, trắng nõn của cô, mang theo một chút hơi lạnh, xuyên qua chiếc áo sơ mi linen mỏng manh của anh.

Cơ thể Lục Hoài Thừa khẽ khựng lại, từ từ nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen đục, khó đoán nhìn cô.

Hạ Lê Dạng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, cô căng thẳng thần kinh, cắm đầu vào cuốn sách, giả vờ không phải cố ý, mình chỉ đang chuyên tâm đọc sách.

Ánh mắt đen thẫm của Lục Hoài Thừa dừng lại trên khuôn mặt gần như vùi vào trong cuốn sách của cô một lát, khóe môi cong lên một nụ cười khó nhận ra.

Anh cũng không dịch cánh tay ra, chỉ nhàn nhạt thu ánh mắt lại, tiếp tục đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

Đêm dần khuya, cơn mưa ngoài cửa sổ cũng nhỏ đi nhiều, chỉ còn lại tiếng tí tách.

Phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, và thỉnh thoảng là tiếng sột soạt của trang sách đang lật.

Hạ Lê Dạng cúi đầu, phần da thịt đang áp sát vào cơ bắp săn chắc của người đàn ông bên cạnh, nhiệt độ đang tăng lên từng chút một.

Nhịp tim cô dường như cũng đang dần tăng tốc.

Mùi hương trong trẻo, thoang thoảng của anh, như một làn hương quyến rũ lòng người.

Lặng lẽ lướt vào mũi cô, theo mạch máu chảy vào buồng tim đang đập rộn ràng.

Đột nhiên, cô dường như đã trải nghiệm được cái cảm giác lãng mạn mà Tống Kim Hòa thường nói.

Cảm hứng cũng tuôn trào.

Cô bật dậy khỏi ghế sofa, cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, hỏi: “Xin lỗi Lục tiên sinh, anh có thể cho tôi mượn giấy và bút không?”

Lục Hoài Thừa hơi sững lại, có chút khó hiểu ngước mắt lên.

“Chính là...” Hạ Lê Dạng mím môi, chột dạ nói dối: “Tôi muốn ghi chú một vài điều khi đọc sách, để lấy cảm hứng cho luận văn.”

“...” Biểu cảm của Lục Hoài Thừa đột nhiên trở nên hơi vi diệu, anh nhìn cô một lúc rồi nhàn nhạt đáp: “Ở trên bàn trong phòng sách, tự đi lấy đi.”

“Vậy tôi có thể ngồi trong phòng sách của anh để viết ghi chú không?” Hạ Lê Dạng nhìn anh đầy chân thành, giải thích: “Vì bàn trà ở đây cao không phù hợp để viết.”

Lục Hoài Thừa khẽ nhíu mày, giữa hai lông mày dường như toát ra một chút nghi hoặc.

Anh lại im lặng vài giây, rồi mới trầm giọng thốt ra hai chữ: “Tùy cô.”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hạ Lê Dạng vội vàng cúi người về phía anh, rồi cầm cuốn sách, vui vẻ chạy đi.

Lục Hoài Thừa nhìn bóng lưng nhẹ nhàng, vui vẻ của cô, lông mày nhíu chặt hơn vài phần.

Trong cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc đang chứa đựng những thứ gì thế?

Sao đang tán tỉnh anh lại bỏ chạy mất rồi.

Chẳng lẽ cô thực sự đam mê học tập đến thế sao?

Tìm được giấy bút, Hạ Lê Dạng cũng không còn bận tâm đến suy nghĩ của Lục Hoài Thừa nữa, vội vàng dựa vào cảm giác vừa tìm được, bắt đầu điên cuồng viết những đoạn tương tác giữa nam nữ chính.

Trước đây, Tống Kim Hòa đã giao cho cô không ít bài tập, nhưng sau khi cô viết hai ba lần và bị Tống Kim Hòa chê là “quá khô khan”, cô đã không thử lại nữa.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình dường như có thể viết ra những thứ không còn khô khan nữa.

Trong lúc cặm cụi viết, không biết từ lúc nào đã đến nửa đêm 12 giờ.

Lục Hoài Thừa đút tay vào túi quần, bước đi với nhịp chân không nặng không nhẹ vào phòng sách.

Hạ Lê Dạng vẫn đang đắm chìm trong việc sáng tác, hoàn toàn không nhận ra sự tiếp cận của anh, cho đến khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đầu cô: “Cô ghi chú bài đọc cũng không ít đâu.”

Hạ Lê Dạng giật mình, tay run lên, suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế.

Cô hoảng loạn che bản thảo của mình lại, cười ngượng quay mặt đi: “Dù sao cũng là để chuẩn bị cho luận văn...”

“Tôi xem được không?” Anh lịch lãm đứng sau lưng cô, tao nhã nhướng mày.

“Không, không được.” Hạ Lê Dạng đè nén trái tim đang đập thình thịch, gượng gạo đưa ra một lý do: “Tôi sẽ ngại lắm...”

“Ghi chú bài đọc có gì mà ngại.” Đôi mắt đen láy của Lục Hoài Thừa khẽ nheo lại.

“Thì, viết không hay.” Hạ Lê Dạng khẽ cắn môi, đáng thương nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh tha cho tôi đi.”

Ánh mắt Lục Hoài Thừa sâu thẳm, khó đoán nhìn cô một lúc, rồi cười hiền hòa: “Đến giờ đi ngủ rồi.”

“Ồ, vâng.” Hạ Lê Dạng nhanh chóng gật đầu, che giấu bản thảo trên bàn, đi theo anh ra khỏi phòng sách.

Nhưng cô vừa bước lên cầu thang, Lục Hoài Thừa đang đi trước đột nhiên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống, quay mặt lại: “Tôi chỉ nói cho cô tá túc, không nói cho cô ngủ ở phòng khách trên lầu.”

Hạ Lê Dạng sững lại, không hiểu sao anh lại bắt đầu làm khó cô, chỉ có thể tủi thân hỏi: “Vậy tôi ngủ ở đâu ạ?”

Lục Hoài Thừa nhẹ nhàng giơ ngón tay thon dài lên, hờ hững chỉ vào phòng khách phía sau cô, giọng nói lạnh lùng và tệ bạc: “Ghế sofa.”

“...” Khóe miệng Hạ Lê Dạng khẽ giật giật.

Trên lầu rõ ràng có rất nhiều phòng khách!

Anh ấy lại không chịu cho cô một phòng nào cả.

Chẳng lẽ là vì lúc nãy cô bỏ anh đi để viết bản thảo, nên làm anh giận rồi sao?

Nhưng anh cũng đâu có tỏ ra muốn giữ cô lại!

Hạ Lê Dạng khó hiểu nhìn bóng lưng vô tình của anh đang rời đi, bất lực đi đến ghế sofa, chọn một chiếc gối có độ cao tạm được, chuẩn bị dùng làm gối cho qua đêm.

Còn chăn đắp thì...

Cô nhìn xung quanh, đang cân nhắc xem nếu cô lột tấm bọc ghế sofa ra làm chăn có bị anh mắng không.

Lục Hoài Thừa lại từ từ bước xuống lầu, bàn tay có các khớp ngón tay rõ ràng cầm một chiếc chăn điều hòa màu xám, thẳng thừng ném vào lòng cô.

Dáng vẻ cao ngạo đó, như thể đang bố thí cho một con chó nhỏ vô gia cư.

“Lấy mà đắp.”

“Cảm ơn...” Hạ Lê Dạng không nói nên lời, nắm chặt chiếc chăn mỏng trong lòng.

Nhớ lại bản thảo được giấu trong quần áo, cô bỗng cảm thấy không có gì để so đo với anh.

Dù sao tối nay cô đã lấy lại được vốn rồi.

Vì vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, giọng nói ngọt ngào gọi lại anh đang định rời đi: “Lục tiên sinh, sáng mai anh dậy lúc mấy giờ?”

“Có chuyện gì à?” Lục Hoài Thừa khẽ dừng bước, lãnh đạm quay đầu lại.

“Sáng mai tôi phải đến trường gặp thầy hướng dẫn, anh có thể gọi tôi dậy lúc 7 giờ không, tôi sợ ngủ quên...” Cô chớp chớp hàng mi dài, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

“Cô không tự đặt đồng hồ báo thức được sao?” Lục Hoài Thừa nhíu mày.

“Điện thoại của tôi hỏng rồi.” Cô cẩn thận nhắc nhở anh.

Đôi mắt đen thẳm của Lục Hoài Thừa nhìn cô một lúc, không nói gì đi vào phòng sách, lấy một chiếc điện thoại mới tinh, ném vào lòng cô: “Tặng cô đấy, tự đặt báo thức.”

“...” Hạ Lê Dạng sững lại, vội vàng chụp lấy chiếc điện thoại anh ném qua, cúi đầu nhìn.

Phát hiện đây là chiếc điện thoại mới ra mắt của Apple vào cuối năm ngoái, lại còn là bản cao cấp nhất.

Mặc dù cô cũng không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không tùy tiện tặng người khác chiếc điện thoại trị giá hàng chục nghìn tệ.

Anh đúng là giàu có.

Nhưng cô cũng không thích chiếm lấy lợi thế này của anh, cô dõng dạc xua tay: “Cái này quá đắt, tôi không thể nhận.”

“Là người khác tặng tôi, để đó cũng lãng phí.” Giọng Lục Hoài Thừa nhàn nhạt.

“Anh có thể bán lại...” Cô thành thật gợi ý.

Lục Hoài Thừa khẽ nhíu mày, ánh mắt khó đoán liếc nhìn cô.

Dường như không hài lòng khi cô không chịu nhận món quà của anh.

Hạ Lê Dạng không khỏi mím môi, từ tốn bổ sung: “Nếu anh có điện thoại cũ không dùng nữa, đưa cho tôi là đủ rồi.”

Cũng đỡ cho cô phải đi sửa hay tìm mua lại trên các trang web bán đồ cũ.

Nhưng Lục Hoài Thừa dường như đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cụp mắt: “Tôi không có điện thoại cũ, cô cứ dùng cái này đặt báo thức trước đi.”

Một sinh viên nghèo như cô lại cố tình tiếp cận anh, không gì ngoài việc thèm khát tiền bạc của anh.

Nếu cô có thể thành thật hơn, anh có lẽ sẽ thấy cô dễ chịu hơn một chút.

Cứ phải giả vờ trong sạch một cách không cần thiết, chỉ khiến anh cảm thấy cô đầu óc không tỉnh táo.

Vả lại, cô cũng đã học ở thành phố lớn vài năm rồi.

Không thể nào còn ngây thơ đến mức vọng tưởng có được cả con người anh.

Trong mắt Lục Hoài Thừa hiện lên một tia mỉa mai, anh khẽ “hừ” một tiếng khó nghe, rồi quay lưng bước lên lầu.

Hạ Lê Dạng phức tạp nhìn chiếc điện thoại trong lòng, cô thực sự không cần anh cho cô thêm những thứ khác.

Dù sao lừa gạt tình cảm của anh đã đủ rồi, lừa gạt thêm tiền thì có vẻ không được tử tế cho lắm.

Thôi, ngày mai cô sẽ không mang chiếc điện thoại này đi là được.

Dù sao cô có thể về nhà lấy chiếc điện thoại thật của mình, cũng không xa lắm.

Hạ Lê Dạng đặt báo thức, nằm nghiêng người xuống.

Mặc dù ghế sofa của anh khá rộng rãi, ngủ cũng không đến nỗi khó chịu.

Nhưng có lẽ vì việc viết bản thảo vừa rồi khiến não bộ quá hưng phấn, cô trằn trọc mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô dường như lại quay về khu vui chơi đã bị Lê Thanh Anh bỏ lại.

Người đàn ông có khuôn mặt mơ hồ tiến lại gần, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, nói sẽ đưa cô đi mua kẹo ăn.

Sự sợ hãi xâm chiếm tâm trí cô.

Cô vùng vẫy dữ dội, liên tục gọi mẹ.

Vô thức đá bay chiếc chăn đang đắp trên người.

Lúc này, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Lục Hoài Thừa, tay cầm ly nước, bước xuống lầu từ trong bóng tối.

Anh khẽ liếc nhìn Hạ Lê Dạng đang co ro trên ghế sofa, ánh nắng ban mai rọi lên mái tóc mềm mại của cô, làm khuôn mặt cô nhăn lại vì sợ hãi.

Chiếc chăn điều hòa trên người cô đã rơi hết xuống sàn, chỉ còn một góc vẫn còn đè dưới đùi trắng mịn của cô.

Ngủ cũng không yên.

Lục Hoài Thừa khẽ nhíu mày, khi đi qua, anh nhặt chiếc chăn trên sàn lên, tùy tiện ném lại lên người cô.

Sau đó anh đi rót một ly nước, thong thả nhấp vài ngụm.

Khi anh quay lại, chiếc chăn trên người cô lại rơi xuống sàn.

...

Lục Hoài Thừa nhíu mày thật chặt, lười quản cô nữa, đặt ly nước xuống, rồi chuẩn bị lên lầu.

Nhưng chân trước anh vừa bước lên cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô: “Mẹ, đừng bỏ con lại...”

Cơ thể anh khựng lại, quay đầu nhìn cô.

Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, hàng mi dài khép chặt không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ sợ hãi.

Đôi mắt sâu thẳm như giếng của Lục Hoài Thừa khẽ lay động, anh dừng lại một lúc, rồi quay lại bên cạnh cô, cúi người nhặt chiếc chăn trên sàn lên.

Anh nhẹ nhàng đắp kín người cô, rồi cẩn thận giém các góc chăn vào.

Khi rút tay về, ngón tay ấm áp của anh vô tình lướt qua gò má mềm mại của cô.

Hạ Lê Dạng chợt tỉnh giấc, vô thức nắm lấy cánh tay trước mặt, mơ màng gọi: “Mẹ...”

Sức mạnh của cô lúc này như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, Lục Hoài Thừa không đề phòng, cũng không đứng vững, chỉ có thể nhanh chóng dùng tay còn lại chống vào lưng ghế sofa, gượng đỡ thân hình cao lớn của mình.

Khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đen tối của người trước mặt, Hạ Lê Dạng mới hoàn toàn tỉnh giấc khỏi giấc mơ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lục Hoài Thừa sao lại ở đây???

Và còn cái tư thế...này nữa???

Hạ Lê Dạng đờ đẫn mở mắt, trong bóng phản chiếu của đôi mắt đen láy của anh, cô nhìn thấy chính mình.

Lúc này, cô mới nhận ra hai người họ gần nhau đến mức nào.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào chóp mũi cô, mùi hương trong trẻo trên người anh, chưa bao giờ mạnh mẽ và lấn át như lúc này.

Và bàn tay đã cứng đờ của cô, dường như vẫn đang nắm lấy cánh tay săn chắc của anh.

Tim Hạ Lê Dạng đập mạnh một cái, nhanh chóng buông tay ra, nín thở.

Ánh sáng ban mai rọi lên mái tóc đen nhánh của anh, làm những đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm sâu sắc.

Yết hầu nhô ra của anh khẽ di chuyển, anh mới từ từ đứng thẳng dậy, giọng nói trầm thấp: “Đừng có nhận mẹ bừa bãi.”

“...”

Mặt Hạ Lê Dạng đỏ bừng, ngượng ngùng mím môi, ngồi dậy trên ghế sofa: “Xin lỗi Lục tiên sinh, hình như tôi ngủ mê man quá.”

Lục Hoài Thừa không tỏ vẻ đồng tình liếc nhìn cô, ngón tay thon dài chỉnh lại chiếc áo ngủ vừa bị cô kéo lệch.

“Vậy, tại sao anh lại ở đây?” Cô không nhịn được hỏi.

“Tôi xuống lầu uống nước, thấy chăn của cô rơi hết xuống sàn.” Anh nhàn nhạt đáp.

“Ồ.” Cô xấu hổ nắm chặt chiếc chăn trong tay, rồi thăm dò tán tỉnh anh: “Vậy anh sợ tôi bị cảm lạnh nên mới đến à?”

“Tôi sợ chăn bị dính bụi.” Anh cười.

“...” Hạ Lê Dạng bị cụt hứng, nhất thời không biết nói gì.

Lục Hoài Thừa cũng không nói thêm gì, nhàn nhạt ném lại một câu “tiếp tục ngủ đi”, rồi quay lưng lên lầu.

Hạ Lê Dạng nhìn bóng lưng cao lớn của anh đang rời đi, cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại.

Mới 5 giờ sáng.

Thật ra đã rất lâu rồi cô không mơ thấy chuyện bị mẹ bỏ lại.

Sao lại đúng vào đêm qua, cô lại mơ thấy chuyện này.

Còn gọi Lục Hoài Thừa là mẹ nữa.

Thật là xấu hổ chết đi được.

Hạ Lê Dạng gần như phát điên, vò đầu bứt tóc, cô nghĩ chắc chắn là vì hai hôm trước cô đã nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo buổi ký tặng sách của mẹ cô.

Cô thực sự không thích cách mẹ cô công khai quảng bá bản thân như vậy.

Vì vậy cô cũng chưa bao giờ nói với mẹ về bút danh của mình.

Nếu không, bà ấy nhất định sẽ lôi cô ra cùng quảng bá, rồi quy mọi thành tựu của cô cho bà ấy.

Bởi vì cô, thà nói là công cụ của bà ấy, hơn là con gái.

Hồi nhỏ giúp bà ấy che giấu chuyện hẹn hò với những người đàn ông khác.

Lớn lên thì bị bà ấy mang đi khoe khoang, trở thành vốn liếng để bà ấy tự hào.

Hạ Lê Dạng cười lạnh, nằm lại trên ghế sofa.

Sau đó, cô cũng không ngủ được nhiều, vừa nghe chuông báo thức reo, cô liền bật dậy, đi vào phòng vệ sinh thay lại quần áo của mình.

Khi bước ra, thấy Lục Hoài Thừa vẫn chưa xuống lầu, cô dứt khoát mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, để lại vài dòng nhắn cho anh.

Rồi cô cẩn thận dọn dẹp ghế sofa cho anh, và rời khỏi nhà anh.

Cho đến gần 8 giờ, Lục Hoài Thừa, trong bộ vest quý phái, phong thái nhã nhặn, bước xuống lầu.

Anh liếc nhìn chiếc ghế sofa trống, chỉ còn lại chiếc chăn điều hòa được gấp gọn gàng.

Và chiếc điện thoại anh tặng cô, đặt ngay ngắn ở chính giữa bàn trà.

Anh không khỏi nhíu mày, những ngón tay thon dài chạm vào màn hình điện thoại.

Cửa sổ ghi chú bật ra, chỉ có vài dòng chữ ngắn gọn: “Lục tiên sinh, tôi đi học đây, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi đêm qua, quần áo tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại anh, còn điện thoại thì tôi xin phép không nhận ạ.”

Ánh mắt Lục Hoài Thừa khẽ tối sầm, anh lạnh lùng cười một tiếng.

Tắt màn hình điện thoại, ném lại vào ngăn kéo phòng sách.

Hạ Lê Dạng về nhà nhanh chóng chỉnh sửa lại bản thảo, không kịp chờ đợi gửi cho Tống Kim Hòa, rồi mới lái xe đến trường.

Sau khi cô thảo luận xong đề tài mới với thầy hướng dẫn, Tống Kim Hòa cũng trả lời: “Trời ơi! Hạ Hạ, cậu tiến bộ vượt bậc rồi đấy! Tương tác đã có cái chất đấy rồi!”

Hạ Lê Dạng không khỏi cong khóe môi, ngón tay nhanh chóng gõ: “Thật hả?”

Tống Kim Hòa: “Thật! Rõ ràng lắm!”

Tống Kim Hòa: “Cậu có phải đã xảy ra chuyện gì với Lục Hoài Thừa rồi không?”

Ngón tay Hạ Lê Dạng đang lơ lửng trên màn hình điện thoại dừng lại, cô nghiêm túc hồi tưởng, rồi chỉ chọn những chi tiết quan trọng nhất để kể lại cho bạn thân.

Tống Kim Hòa: “Hí hí hí, Hạ Hạ của tớ giỏi quá!”

Hạ Lê Dạng: “Vẫn là do cậu dạy tốt.”

Tống Kim Hòa: “Nhưng tớ nghĩ cậu nên nhận chiếc điện thoại của anh ấy.”

Hạ Lê Dạng sững lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Tống Kim Hòa: “Nếu không anh ấy sẽ nghĩ cậu không biết điều, và đang có những suy nghĩ viển vông khác.”

Hạ Lê Dạng vẫn không hiểu: “Suy nghĩ gì?”

Tống Kim Hòa: “Ví dụ như muốn lấy anh ấy chẳng hạn.”

Khóe miệng Hạ Lê Dạng giật giật, ngón tay nhanh chóng gõ ba dấu hỏi.

Tống Kim Hòa: “Để tớ nói thế này cho cậu dễ hiểu, trong giới của họ, hẹn hò cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng chứ không phải thật lòng, những người phụ nữ ở bên họ thường hiểu rõ điều này, cũng không màng đến chuyện kết hôn với họ, chỉ là muốn có tiền, nên cậu không nhận đồ của anh ấy, ngược lại là phá vỡ quy tắc ngầm.”

Hạ Lê Dạng không tin đọc lại tin nhắn của Tống Kim Hòa hai lần, rồi mới gõ tiếp: “Sao cậu biết nhiều thế?”

Tống Kim Hòa: “Tớ thường viết loại tiểu thuyết này, đương nhiên phải tìm hiểu rồi.”

Hạ Lê Dạng: “... Học được rồi.”

Tống Kim Hòa: “Vả lại, cậu không cần phải cảm thấy oan uổng thay anh ấy, anh ấy cũng chẳng dồn nhiều tình cảm cho cậu đâu, hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, anh ấy lấy cậu để giải khuây, cậu lấy anh ấy để viết lách.”

Hạ Lê Dạng nghiêm túc suy nghĩ, không chắc chắn hỏi bạn: “Vậy tớ còn phải tìm anh ấy để lấy lại chiếc điện thoại à?”

Tống Kim Hòa: “Anh ấy không nhắc đến thì cậu cũng không cần đòi lại. Nhưng nếu anh ấy cho cậu cái gì nữa, thì cậu đừng từ chối.”

“Tớ biết rồi.”

Gửi xong mấy chữ này, Hạ Lê Dạng phức tạp cất điện thoại.

Sao lại có nhiều bí mật ẩn giấu đến thế, còn không bằng cô thiết kế một vụ án phức tạp nữa.

Cô khởi động xe, thấy vẫn còn thời gian, liền lái xe đến văn phòng của Từ Tụng Niên, muốn nhờ cậu ta sửa chiếc điện thoại cũ bị hỏng của cô.

Từ Tụng Niên cầm lấy chiếc điện thoại của cô xem, nhấc mí mắt lên hỏi: “Hỏng thế nào vậy?”

“Chắc là vào nước rồi.” Hạ Lê Dạng dừng lại một chút, kể vắn tắt cho cậu ta nghe chuyện đến nhà Lục Hoài Thừa đêm qua.

Nghe vậy, sắc mặt Từ Tụng Niên hơi khó coi, vừa tìm tua vít để tháo điện thoại, vừa hỏi cô: “Tuần trước cậu còn định bỏ cuộc rồi mà, sao lại tự chuốc lấy phiền phức thế.”

“À, nhắc đến chuyện này, tớ còn nợ cậu một lời cảm ơn.” Hạ Lê Dạng khẽ cong khóe mắt, mỉm cười.

“... Ý gì?” Động tác Từ Tụng Niên khựng lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

“Thì là ở phòng gym hôm thứ bảy, cậu cứ ra vẻ thân thiết với tớ ấy, Lục Hoài Thừa hình như ghen rồi, trực tiếp gọi tớ quay lại nhà anh ấy dọn dẹp vào thứ bảy.”

Quả nhiên.

Ánh mắt Từ Tụng Niên tối sầm, cậu ta còn thắc mắc sao Lâm Thâm lại đột nhiên thông báo tạm dừng phỏng vấn vào thứ bảy.

Thì ra là cậu ta đã vô tình tiếp tay cho cô một phen.

“Anh ta ghen với cậu kiểu gì, gọi cậu về chẳng qua là vì chưa tìm được người thích hợp hơn thôi.” Từ Tụng Niên nén cơn tức giận đang bùng lên trong lòng, giọng nói bình thản.

“Không phải đâu! Anh ấy chắc chắn đã cắn câu rồi, đêm qua anh ấy còn cho tớ tá túc một đêm.” Hạ Lê Dạng cong khóe môi.

“Cho cậu tá túc, chẳng qua là thấy cậu đáng thương thôi.” Từ Tụng Niên nhíu mày, giọng điệu bắt đầu có chút ẩn ý.

“Nhưng tớ chạm vào tay anh ấy, người bị chứng sạch sẽ quá mức như anh ấy, cũng không hề tránh né.” Hạ Lê Dạng lý lẽ rành mạch.

“Chạm vào tay thì có gì to tát? Chỉ có người chưa từng yêu đương như cậu mới nghĩ đó là tín hiệu anh ta có tình cảm với cậu.” Cậu ta cười, lấy tua vít ra khỏi hộp dụng cụ.

“... Cậu có ý gì vậy, sao cứ dội gáo nước lạnh vào tôi thế.” Hạ Lê Dạng nhíu mày, tâm trạng cũng bị cậu ta làm cho tệ đi vài phần.

“Tôi không dội gáo nước lạnh vào cậu, tôi chỉ nói sự thật khách quan thôi.” Từ Tụng Niên mím môi.

“Sự thật khách quan gì, cậu rõ ràng đang chà đạp tôi, thể hiện sự ưu việt của bản thân, có người yêu rồi thì ghê gớm lắm à!” Hạ Lê Dạng càng nói càng tức giận, cô đứng phắt dậy, giật lấy chiếc điện thoại đang trên bàn mà cậu ta chuẩn bị tháo: “Không cần cậu sửa nữa, dù sao cậu cũng không ủng hộ kế hoạch của tôi.”

“...” Từ Tụng Niên sững lại, sau khi cô tức giận đóng sầm cửa phòng làm việc của cậu ta, ánh mắt cậu ta mới tối sầm lại, bực bội ném chiếc tua vít vào hộp dụng cụ.

Hạ Lê Dạng đi xuống thang máy, vừa lúc gặp giờ cao điểm.

Dòng xe trên đường di chuyển chậm chạp, đèn hậu nối thành một dải rồng đỏ dài.

Cô cũng không muốn chen vào dòng xe tắc nghẽn này, định tìm chỗ ăn tối trước.

Nhân tiện xoa dịu tâm trạng tồi tệ của mình.

Mặc dù trước đây cô và Từ Tụng Niên cũng thường cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng hiếm khi nào giận đến mức như hôm nay.

Cô vốn định chia sẻ với cậu ta niềm vui khi kế hoạch cuối cùng cũng có tiến triển.

Nào ngờ cậu ta không vui cho cô thì thôi, lại còn liên tục vạch trần khuyết điểm và chọc vào nỗi đau của cô.

Không biết đã uống phải thuốc gì.

Hạ Lê Dạng mở điện thoại xem các đánh giá nhà hàng gần đó, cuối cùng chọn một nhà hàng Pháp có tiếng.

Trên đường đến nhà hàng, cô còn nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời mang tên tập đoàn Quân Lan, sáng rực ánh đèn.

Trách gì Lục Hoài Thừa lại đến phòng gym ở đây.

Chắc anh làm việc ở trong tòa nhà này.

Hạ Lê Dạng thầm nghĩ, đẩy cánh cửa của căn nhà phong cách phương Tây nơi nhà hàng Pháp tọa lạc.

Người phục vụ mặc bộ vest áo gile màu đen nhiệt tình chào đón, hỏi số người dùng bữa, rồi dẫn cô đi vào bên trong.

Nhà hàng được trang trí thanh lịch, còn có một nghệ sĩ piano đang biểu diễn trực tiếp.

Có lẽ vì là ngày giữa tuần, nên số người đến ăn ở nhà hàng cao cấp này không nhiều.

Vì vậy, vừa rẽ qua quầy bar phía trước, Hạ Lê Dạng đã nhìn thấy Lục Hoài Thừa đang ngồi bên cửa sổ.

Đối diện anh là một cô gái tóc dài bay bổng, đeo kẹp tóc đính đá của Channel, mặc bộ vest của Celine, bên cạnh là chiếc túi Dior mới nhất, từ đầu đến chân đều rất tinh xảo.

Dù chỉ nhìn từ phía sau, cũng có thể thấy là một tiểu thư nhà giàu chính hiệu.

Ôi, cô lại va phải cảnh anh đi hẹn hò xem mặt rồi sao.

Cô không nên chọn một nhà hàng cao cấp như thế này!

Hạ Lê Dạng căng thẳng thần kinh, vội vàng dừng bước.

Nhưng ngay sau đó, Lục Hoài Thừa tình cờ ngước mắt lên.

Ánh mắt sâu thẳm, ôn hòa của anh lại vô tình đối diện với ánh mắt chưa kịp thu lại của cô.

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]