NovelToon NovelToon

Chương 16

Kết quả điều tra sự việc nhanh chóng được công bố. Mỗi tầng của trường học đều có lắp đặt camera giám sát, trước cửa mỗi lớp đều có một camera chuyên dụng. 

Khoảnh khắc cô gái kia tìm Tình An vừa vặn lọt vào camera, khuôn mặt cô gái hoàn toàn được ghi lại. Sau một loạt điều tra, cô gái này bản thân không có vấn đề gì. 

Cuốn sổ ghi chép quả thực là do cô ấy phát hiện ra, nhưng là có người nói cho cô ấy biết có người làm mất sổ ghi chép ở tầng năm. 

Người đã báo cho cô gái đó, sau một loạt truy hỏi, được xác định là một học sinh của Ban Quốc tế. 

Ban Quốc tế là một sự tồn tại rất đặc biệt ở trường Nhất Trung. Những học sinh ở đây đều là những người có điểm thi cấp 2 không đạt chuẩn đầu vào của trường, chỉ có thể dùng tiền để vào, mượn chiêu trò sẽ đi du học trong tương lai, để phụ huynh đóng hai vạn tệ mỗi năm, mới hạ thấp tiêu chuẩn tuyển sinh và trở thành học sinh trường Nhất Trung. Vì vậy, học sinh ở đây cơ bản đều không quá thích học, và gần như học được đủ thói côn đồ xã hội. 

Người sai cô gái kia mang sổ đến cho Tình An là đại tỷ của Ban Quốc tế, tên là Lương Tư Vũ. Cái tên nghe có vẻ hiền lành, nhưng cả người cô ta toát ra vẻ là một đứa trẻ hư. Lương Tư Vũ nhuộm tóc đỏ, đối diện với sự chất vấn của giáo viên và nhà trường, một mực thừa nhận tội lỗi của mình.

“Đúng vậy, là em.” Lương Tư Vũ nhai kẹo cao su, chỉ thiếu nước gác giày da lên mặt bàn, nói với vẻ không hề bận tâm, “Em nhìn Tình An không vừa mắt, luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ cô ta.”

Thế nhưng trước đây Lương Tư Vũ và Tình An hoàn toàn không có chút dính dáng gì. Tuy nhiên, có học sinh nói rằng Lương Tư Vũ và Tề Phương Hảo có mối quan hệ khá tốt, họ từng học cùng trường cấp Hai, thậm chí cùng lớp. 

Việc các cô gái mười bảy, mười tám tuổi dạy dỗ tình địch vì người trong mộng của bạn mình là điều thường xuyên xảy ra. Một nữ giáo viên hiểu tâm lý này đã cố gắng trò chuyện tử tế với Lương Tư Vũ, hy vọng có thể hỏi ra được chuyện này có liên quan đến Tề Phương Hảo hay không, liệu có phải Tề Phương Hảo đã xúi giục Lương Tư Vũ hay không.

Lương Tư Vũ cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, “Em không quen biết cái cô Tề Phương Hảo nào cả. Chính em thích Dương Bác, nên em nhìn Tình An không vừa mắt. Thế là em tiện tay dạy dỗ cô ta một chút. Sao, em đã thừa nhận rồi, tại sao các giáo viên vẫn không chịu tin? Nhất định phải lôi một người hoàn toàn không liên quan đến em xuống nước cùng?” 

“Học sinh Lương, thầy cô biết em trọng tình bạn, nhưng em không thể bao che cho bạn tốt của mình phạm sai lầm. Chuyện này nếu xử lý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chúng tôi không muốn học sinh trong trường có những suy nghĩ tệ hại như vậy vì chuyện yêu đương nam nữ…” 

“Xin lỗi cô giáo, người có suy nghĩ tệ hại chính là em. Em đã nói tám trăm lần là em thích Dương Bác, em thích Dương Bác. Chuyện này là em tự mình chỉ đạo, không liên quan gì đến bất kỳ ai khác. Dù sao các thầy cô nói gì cũng vô ích, em làm em chịu, là em làm, các thầy cô dựa vào đâu mà không tin?”

Dù các giáo viên có khuyên nhủ thế nào, Lương Tư Vũ vẫn một mực khẳng định chuyện này là do cô ta làm, không hề liên quan đến Tề Phương Hảo hay nhóm bạn đó. Người trong cuộc không thừa nhận, các giáo viên cũng không còn cách nào. 

Cuối cùng, kết quả xử lý chỉ có thể là đình chỉ học tập Lương Tư Vũ ba tháng. Việc cấp bằng tốt nghiệp sẽ được quyết định sau khi cô ta quay lại trường và chịu sự quản chế.

Kết quả được công bố rất nhanh, ngay trong kỳ nghỉ mùng Một tháng Mười. Bảy ngày nghỉ lễ này, Tình An luôn ở lại bệnh viện. Thực ra bản thân cô đã không còn gì đáng ngại, nhưng Lục Ngữ Bạch yêu cầu cô ở lại thêm một thời gian nữa, đợi đến khi khai giảng rồi về nhà cũng chưa muộn.

Tình An nghe kết quả, dường như không có phản ứng quá lớn. Trước đây cô rất ghét Tề Phương Hảo, nhìn thấy Tề Phương Hảo ngày ngày theo đuổi Dương Bác, lòng cô đặc biệt khó chịu. 

Thế nhưng, sau khi cô không còn thích Dương Bác nữa, Tình An đột nhiên nhận ra, cô không còn quá khó chịu với Tề Phương Hảo hay nhóm bạn thầm mến kia nữa. Dường như những người đó chỉ là một tiểu phẩm hài hước trong cuộc đời cô. Khi khúc nhạc kết thúc, những vướng mắc trong lòng cũng dần tan biến hết.

Hiện tại, toàn bộ tâm trí cô, đều dành cho người đàn ông đó.

Lục Ngữ Bạch không quá bận rộn trong dịp Quốc khánh, mỗi ngày anh đều đến bệnh viện bầu bạn với Tình An. Dù ở trong bệnh viện, bài tập về nhà trường giao vẫn phải làm. Mỗi ngày, Tình An đều viết bài tập cẩn thận dưới sự giám sát của Lục Ngữ Bạch. 

Làm bài xong, Lục Ngữ Bạch sẽ chơi game cùng cô, hoặc đôi khi không có việc gì, Tình An sẽ nằm trên giường xem phim truyền hình. Lục Ngữ Bạch ngồi bên cạnh cô, đeo kính gọng vàng mảnh, phê duyệt tài liệu do học viện gửi đến.

“Chú Lục” 

Rất nhiều lần Tình An đang xem phim, đột nhiên nghiêng đầu, lén lút nhìn Lục Ngữ Bạch. Không biết có phải do tình yêu xúi giục hay không, cô càng nhìn Lục Ngữ Bạch càng thấy người đàn ông này quá đẹp trai. Cô thực sự là lần đầu tiên thấy một người đàn ông ngay cả khi chơi điện thoại cũng có thể toát ra sự quyến rũ chết người, nhìn một cái là không nhịn được mà đắm chìm ngay lập tức.

Lục Ngữ Bạch đặt điện thoại đang gửi tin nhắn xuống, ngẩng đầu, cười ôn hòa, “Sao thế?”

Tình An lập tức đỏ mặt, quay đầu đi, cố gắng nhìn chằm chằm vào bộ phim trên máy tính bảng. Trong phim, nam chính hôn nữ chính đang ôm trong lòng một cách đắm say.

“Không, không sao…”

Lục Ngữ Bạch ngẩn ra, sau đó mỉm cười cưng chiều, lắc đầu, cầm tài liệu đặt bên cạnh tiếp tục xem. Đợi đến khi không còn tiếng động, Tình An lại lén lút nghiêng mặt, nhìn Lục Ngữ Bạch qua mái tóc thưa thớt. 

Một lát sau, Lục Ngữ Bạch nhận được tin nhắn, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra ban công ngoài phòng bệnh, đóng cửa lại, quay lưng vào trong gọi điện thoại.

Gió thu thổi, rèm cửa bay phất phơ. Tóc anh cũng khẽ lay động. Lục Ngữ Bạch mặc một chiếc áo len móc len trắng, cổ rộng, bên trong là áo cao cổ giả hai lớp, quần dài kaki thoải mái. Chiếc quần được cạp cao, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh. 

Những cơn gió thu mang theo lá phong đỏ nhạt, thực sự đã thổi vào trái tim Tình An. Từ từ lan tỏa, từng chút một bén rễ. Hấp thụ bí mật của nhịp tim cô.

Rất nhanh, kỳ nghỉ mùng Một tháng Mười đã kết thúc. Tình An xuất viện vào chiều ngày mùng sáu. Liễu Như Như còn chạy đến giúp cô chuyển đồ. 

Tình An không có nhiều quần áo, chỉ là những bộ cơ bản để thay giặt. Đồ nhiều là đề thi và bài tập về nhà nghỉ lễ. Lục Ngữ Bạch tuy dịu dàng trong những chuyện khác, nhưng đối với việc học của Tình An luôn nghiêm khắc. Ngoài việc hoàn thành bài tập trường giao, anh còn giao thêm rất nhiều bài luyện tập khác.

“Tình An, tớ đột nhiên phát hiện mắt mình không tốt lắm.” Liễu Như Như ôm túi lớn túi nhỏ giúp Tình An, vừa đi xuống lầu vừa thở dốc. 

Tình An mặc một chiếc váy liền thân bằng len cashmere, chiếc thắt lưng mảnh mai tôn lên thân hình đẹp của cô gái. Cô cũng ôm một chiếc thùng sách nhỏ. Liễu Như Như không cho cô làm việc nặng, nói rằng “Bệnh nhân thì phải có dáng vẻ của bệnh nhân”.

“Mắt cậu cận tám độ rồi mà.” Tình An nhàn nhạt bĩu môi.

Liễu Như Như bĩu môi, chỉ vào chiếc thùng tài liệu Lục Ngữ Bạch mua thêm cho cô, “Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Cái chú họ Lục này lại giao cho cậu nhiều bài tập đến thế!”

Tình An cúi đầu nhìn những chiếc thùng. Dù quả thực rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận Lục Ngữ Bạch rất hiểu cách làm thế nào để nhanh chóng nắm vững các kiến thức còn yếu. Bị Lục Ngữ Bạch “rèn luyện” như vậy, Tình An cảm thấy hai năm học trước của mình như vô ích.

“Cũng tạm được. Tớ thấy rất tốt.”

Liễu Như Như thở dốc, lại ôm chiếc thùng lên, không nhịn được càm ràm, “Cậu tiêu rồi.”

Tình An không phản đối. Tại cửa chính tầng một của khu nội trú bệnh viện, Lục Ngữ Bạch đã đậu xe ở cửa. Không còn là chiếc Audi bốn vòng quen thuộc nữa, mà là một chiếc Cayenne có đường cong mượt mà. Lục Ngữ Bạch thực chất rất giàu có, mức lương giáo sư đại học đó thực sự không đáng để anh quan tâm. Vì vậy, việc anh làm nghiên cứu khoa học hoàn toàn là vì sở thích cá nhân. Liễu Như Như nhìn thấy chiếc Cayenne, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức.

Cửa xe đóng, người đàn ông dựa vào cửa kính, đứng ở khoảng trống bên ngoài ghế lái, hút thuốc một cách lơ đãng. Tư thế hút thuốc của Lục Ngữ Bạch có chút vẻ công tử lãng tử. Một tay anh khoanh ngang eo, khuỷu tay kia tựa trên mu bàn tay đó, kẹp điếu thuốc. Anh rít một hơi, nhẹ nhàng nhả khói, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Lơ đãng, nhưng lại đẹp trai một cách lạ thường.

Liễu Như Như: “Chú cậu đẹp trai quá trời!!!”

Tình An: “Mỹ nữ, rõ ràng vừa nãy cậu không nói thế!”

Lục Ngữ Bạch chú ý đến hai cô gái. Anh dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác. Anh bước tới xoa đầu Tình An, rồi nhanh chóng, xếp chồng những chiếc thùng lớn trong tay hai cô gái thành một chồng, dùng sức bưng lên, một hơi chuyển tất cả vào cốp sau xe.

Liễu Như Như: “!!! Chú ấy là mẫu người yêu lý tưởng của tớ!!”

Tình An: “…”

Lên xe, Lục Ngữ Bạch đánh vô lăng, quay đầu hỏi hai cô gái đang ngồi ở hàng ghế sau có muốn đi chơi hay về nhà luôn. Liễu Như Như không bận tâm, vốn dĩ cô ấy không có nỗi lo về bài tập, ngày mai quay lại trường sẽ cầu xin giáo viên chủ nhiệm. Tình An cũng không phải làm bù bài tập. 

Bài tập của cô đã được hoàn thành từng nét một dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Lục Ngữ Bạch trong ba ngày trước đó. Khai giảng cũng không có kỳ thi nào. Tình An nghĩ một lát, hơi rướn người về phía trước, thăm dò hỏi Lục Ngữ Bạch.

“Cháu muốn cùng Liễu Như Như… đi khu phố đại học chơi. Mua sắm một chút, lâu rồi cháu chưa đi. Cháu muốn đến cửa hàng văn phòng phẩm xem M&G có ra bút mới không…”

Những cô gái tuổi học sinh đều thích sưu tập các loại bút M&G khác nhau. Liễu Như Như cũng đồng ý. Lục Ngữ Bạch nhìn đồng hồ, chiếc xe rẽ qua một ngã tư, anh gật đầu đồng ý với yêu cầu của họ.

“Vậy các cháu đi chơi đi, mang theo điện thoại. Tối chú sẽ đến đón, đưa các cháu đi ăn lẩu Tiểu Quận Can trước cổng Đại học A.”

“Tuyệt vời!!!”

Tình An thực ra không phải chỉ muốn ra ngoài mua bút. Đến cửa hàng văn phòng phẩm, hai người chia nhau ra hành động. Liễu Như Như cũng là người sưu tập bút M&G, mẫu mới nào ra cũng phải mua đủ hết. 

Khu phố đại học có rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm xinh xắn, bên trong bày biện đủ loại đồ dùng. Liễu Như Như đi dạo quanh khu bán bút một lúc, chợt nhớ ra sổ ghi chép mẫu quốc kỳ của Huatu có lẽ đã ra mẫu mới. Cô vượt qua các kệ hàng, tìm đến khu bán sổ.

Vừa rẽ vào, cô đã thấy Tình An đang đứng trước kệ sắt ba tầng ở khu sổ ghi chép. Cô gái lớp Mười hai mười tám tuổi, dường như đang có rất nhiều tâm sự. 

Đối diện là một loạt các loại sổ ghi chép, đủ kiểu dáng. Tình An nắm chặt cổ áo trước ngực, xem từng cuốn sổ một. Cô cầm một cuốn lên, nhìn khóa cài bên cạnh, thở dài, rồi lại đặt xuống.

“Ối giời ơi~ Tiểu An An của chúng ta lại chọn sổ à?” Liễu Như Như bước tới, khoác vai Tình An, “Không phải cậu mới mua sổ cách đây không lâu sao? Thầy Lục bóc lột cậu sửa lỗi sai đến mức hai tuần dùng hết một cuốn sổ bìa dày rồi sao?”

“Tránh ra, tránh ra.”

Tình An gạt tay Liễu Như Như ra, ngồi xổm xuống, nhìn hàng sổ bìa cứng ở dưới cùng. Một hàng sổ bìa cứng đủ màu sắc, mỗi cuốn đều có khóa cài. Tình An ôm lấy một cuốn, dùng tay mở khóa cài, khóa từ cạch một tiếng mở ra, rồi đóng lại. 

Loại sổ này, nhìn là biết không phải dùng để tổng hợp ghi chép của học sinh lớp Mười hai. Không thực dụng. Có thể dùng để làm sổ tay hoặc viết nhật ký. Liễu Như Như học cùng lớp với Tình An từ cấp Hai, cô ấy có ấn tượng Tình An hồi cấp Hai có thói quen viết nhật ký. 

Sau này, hai tháng mập mờ với Dương Bác hồi lớp Mười, Tình An cũng từng viết nhật ký bí mật một thời gian. Cô ấy cười hì hì hỏi Tình An,

“Lại có tâm sự gì muốn khởi động lại sự nghiệp viết nhật ký rồi sao?”

Tình An chọn một hồi, cuối cùng chọn một cuốn sổ bìa màu cà phê. Cô liếc nhìn Liễu Như Như, chỉ vào kệ bên cạnh có sổ quốc kỳ mẫu mới của Huatu, “Cậu không lấy cái này à?”

Liễu Như Như ngay lập tức bỏ qua bí mật nhỏ trong lòng cô bạn, chạy đến bên cuốn sổ quốc kỳ mà cô ấy luôn mong chờ.

Buổi tối về đến nhà, Tình An quay về phòng mình. Cô dọn dẹp phòng ngủ đã không ở vài ngày, quần áo đều đã được sắp xếp xong. Lục Ngữ Bạch ở dưới nhà đã tìm được một chiếc kính hiển vi trong phòng chứa đồ, xách lên phòng sách tầng ba.

Nghe thấy tiếng đóng cửa “cạch” quen thuộc, Tình An quay lưng đứng tựa vào cánh cửa, làm dịu lại trái tim đang đập loạn xạ một lúc, đưa tay lên, lặng lẽ vặn khóa cửa bên trong. Cô hiếm khi khóa cửa. Đây là lần đầu tiên cô khóa cửa kể từ khi đến nhà Lục Ngữ Bạch. Khóa cửa xong, Tình An đi đến bàn học, kéo ghế ra ngồi xuống.

Trên bàn đặt một chiếc túi giấy da bò, bên trong chiếc túi in logo đỏ tươi là cuốn sổ ghi chép cô mua về hôm nay. Tình An lấy cuốn sổ bìa dày ra, xé bỏ lớp màng bọc nhựa trong suốt. Cuốn sổ mới tinh, những trang giấy màu vàng nhạt tỏa ra mùi thơm của bột gỗ. Cô ôm cuốn sổ vào lòng, áp lên mặt, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cuốn sổ này, sau này, Sẽ dùng để…

【2014, Thu, ngày 06.10. Đã mua sổ nhật ký mới. 

Cuốn nhật ký này, sẽ dùng để ghi lại từng chút một về anh và em. Trong những năm tháng cấp Ba này, những ngày tháng cuối cùng em chiến đấu. Em biết em không nên, nhưng em vẫn yêu anh không cách nào thoát ra được. Hy vọng sau này, khi rời xa anh, cuốn nhật ký này có thể ghi nhớ khoảng thời gian ở bên anh. Để nhiều năm sau, khi em mở lại những ký ức cũ, em sẽ không quên đã từng có một người, là người mà em đã dốc hết cả trái tim, bất chấp tất cả để yêu thương, trong những năm tháng cấp Ba khó khăn nhất của mình. Hy vọng em sẽ không bao giờ quên, đã từng có một người, mang đến cho em ánh sáng ấm áp nhất, trong thời kỳ em lạc lối nhất. L N B.】

Kỳ nghỉ đã qua. Sau khi khai giảng trở lại, việc đầu tiên là công bố kết quả thi tháng. Hai cơ sở Đông và Tây hợp nhất thi chung, mỗi học sinh có cả xếp hạng đơn lẻ trong cơ sở và thứ hạng tổng thể. Công bố điểm thi có thể coi là ngày ác mộng của mọi học sinh, người vui kẻ buồn.

Tình An luôn lo lắng về thứ hạng của mình, như thể đó là một định mệnh không thể trốn thoát. Sau khi thi xong, cô vẫn không dám dò đáp án, nhưng cô cảm thấy lần này mình làm bài khá tốt. Bảng điểm được dán ở cửa.

Tình An cẩn thận bước lại nhìn, dò theo số báo danh của mình, từ dưới lên trên, lần lượt tìm vị trí. Khu vực hạng bốn mươi không có, hạng ba mươi, hạng hai mươi… Cuối cùng, ở hạng mười hai, cô nhìn thấy số báo danh của mình.

“Ôi trời, hạng mười hai!

“Tình An, cậu thi thế nào?” Liễu Như Như kéo tay áo Tình An. Liễu Như Như vẫn giữ thành tích ngoài hạng ba mươi, không có nhiều biến động so với kỳ khảo sát đầu năm trước.

Tình An lại đưa tay che miệng, lồng ngực cô như nở hoa, dán mắt vào số báo danh đó. Không sai, là của cô. Ở vị trí cao như hạng mười hai, là số báo danh cô đã viết sáu lần cách đây một tuần. Cô chưa bao giờ đạt được thành tích tốt như vậy! Phải biết rằng ở trường Nhất Trung, hai mươi người đứng đầu của các lớp bình thường đều chắc chắn vào trường 211. Lớp Tình An lại là lớp trọng điểm vô hình của khối Tự nhiên, top hai mươi, chắc chắn là 985.

Cô ngay lập tức nghĩ đến Lục Ngữ Bạch. Tất cả là nhờ công lao của Lục Ngữ Bạch. Trong khoảnh khắc, một cảm giác ngọt ngào lẫn xót xa lan tỏa trong lòng. Đầu óc cô trống rỗng, cô rất rất muốn ôm lấy người đàn ông đó ngay bây giờ. Cô chỉ muốn ôm anh, làm nũng với anh, nói cho anh biết cô đã đạt được điểm số cao như thế nào.

Dương Bác đứng sau Tình An, mặt mày âm trầm. Khi Tình An nằm viện, cậu ta đã lén lút đến thăm hai lần, đều đứng ở cửa, không thể vào. Nhìn vào phòng bệnh từ xa, lần nào cậu ta cũng thấy hai người họ tựa sát vào nhau. 

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ngồi bên giường, đeo chiếc kính gọng vàng mảnh mai, kiên nhẫn giảng giải từng câu hỏi cho cô gái đang cúi người trên bàn nhỏ trước giường bệnh. Việc cậu ta đạt hạng nhất toàn khối, hợp nhất cả hai cơ sở Đông và Tây, cũng không thể che giấu được sự cô đơn của cậu ta.

Chỉ tiếc là Tình An không hề nhìn thấy Dương Bác phía sau, cũng không cảm nhận được sự buồn bã của cậu thiếu niên. Thế giới của cô lúc này chỉ có một mình Lục Ngữ Bạch. 

Tình An quay người lại, vừa hay nghiêng đầu cười với Liễu Như Như. Tóc ngang vai rủ xuống, cô lướt qua Dương Bác. Ánh mắt cô ngập tràn niềm vui, như một đứa trẻ sắp được cha mẹ khen ngợi, vui vẻ, và đầy mong đợi. 

Tình An quay lại chỗ ngồi, cười nói vài câu với Liễu Như Như, niềm vui không thể che giấu. 

Sau khi Liễu Như Như rời đi, suốt buổi sáng học, Tình An đều rất vui vẻ. Giờ giải lao không có việc gì, cô lại nằm bò ra bàn ngẩn ngơ, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, bất giác lại mỉm cười.

Khối Mười và Mười một của trường cũng hoàn thành kỳ thi tháng. Tiếp đó, Hội thao thường niên của trường lại đến đúng hẹn. Hội thao của trường Nhất Trung luôn yêu cầu cả ba khối phải tham gia đầy đủ. 

Khối Mười hai cũng phải đi, và kéo dài hai ngày. Hàng năm, Hội thao là thời điểm tốt để học sinh thể hiện phong cách của mình. Giáo viên chủ nhiệm lớp Bốn Tám là một người thích lưu giữ kỷ niệm. 

Mỗi lần tổ chức Hội thao, thầy đều mời phụ huynh làm nghề nhiếp ảnh chuyên nghiệp đến, chụp ảnh cho các học sinh trong lớp, ghi lại từng khoảnh khắc của những năm tháng cấp Ba.

Thật không may, vị phụ huynh đã đảm nhiệm vai trò nhiếp ảnh gia chuyên dụng cho lớp Bốn Tám kể từ Hội thao đầu tiên của lớp Mười, năm nay đột nhiên phải đi công tác đột xuất, không thể đến chụp ảnh cho lớp họ được nữa. 

Thầy giáo chủ nhiệm cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng phụ huynh cũng có công việc chính của mình, thầy không thể ép người ta bỏ việc để đến chụp ảnh cho các học sinh.

Tuy nhiên, thầy giáo chủ nhiệm vẫn hy vọng có thể tìm được một người biết chụp ảnh chuyên nghiệp hơn để ghi lại những khoảnh khắc đẹp trong sự kiện lớn chỉ diễn ra mỗi năm một lần này, và cũng là Hội thao cuối cùng trong quãng đời cấp Ba của họ. 

Một ngày trước Hội thao, thầy giáo chủ nhiệm đã tổ chức một buổi họp lớp đặc biệt, nhấn mạnh các lưu ý cần thiết cho Hội thao, và tiện thể hỏi xem có phụ huynh nào biết chụp ảnh chuyên nghiệp hơn không.

“Thầy vẫn hy vọng có thể để lại cho các em nhiều kỷ niệm đẹp hơn.” Thầy giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng, kể lể, “Nếu thực sự không có, thầy cũng không ép buộc. Nếu em nào biết bố mẹ mình biết chụp ảnh, có thể tự ứng cử. Thời gian là ngày mai và ngày kia. Tất cả các mục của lớp ta đều đã đăng ký rồi, có thể sẽ hơi vất vả một chút… Nếu có thì giơ tay lên, có ai không?”

Tình An đang làm bài kiểm tra Toán trên tay. Trong lúc lật trang, cô ngẩng đầu lên. Đầu bút cô chạm nhẹ vào giấy kiểm tra, một hình ảnh đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô.

“Này, Tần Vũ.” Cô dừng bút, khẽ nghiêng người sát bên Tần Vũ, thì thầm, “Tớ nhớ hình như trong phòng sách của chú tớ, có khá nhiều máy ảnh chuyên nghiệp…”

Cô chỉ đột nhiên nghĩ đến điều đó, tiện miệng nói với Tần Vũ, chứ không hề nghĩ đến việc mời Lục Ngữ Bạch đến. Rốt cuộc, việc nhờ Lục Ngữ Bạch dành hẳn hai ngày đến chụp ảnh Hội thao cho họ, chuyện này quả là điều hoang đường. Dù có cho Tình An mười lá gan, cô cũng không dám mơ một giấc mơ lớn đến vậy.

Tần Vũ quay đầu nhìn Tình An một cái, mở to mắt, “Thật không?”

Tình An gật đầu. Cô quả thực đã thấy cả một tủ đầy máy ảnh chuyên nghiệp trong phòng sách của Lục Ngữ Bạch. Chúng được đặt trong tủ kính được đặt riêng, có khóa. Một người đàn ông nếu có sở thích sưu tầm đủ loại máy ảnh, thì kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy chắc chắn không thể tệ được.

“À, chỉ là nói vậy thôi. Viết bài, viết bài…”

“Thưa thầy!” Tần Vũ đột nhiên giơ tay.

Tình An sững sờ, còn chưa kịp hoàn hồn. Cả lớp đồng loạt nhìn về phía họ. Thầy giáo chủ nhiệm cũng đẩy gọng kính nhìn sang. Tần Vũ giơ tay, chỉ vào đầu Tình An với vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng gọi,

“Tình An nói chú Lục của cô ấy biết chụp ảnh chuyên nghiệp!”

Á á á á á á á á á á á, Tình An ngay lập tức muốn bịt cái miệng loa phường của Tần Vũ lại, nhưng đã quá muộn. Cả lớp đều biết Lục Ngữ Bạch, đều biết Tình An có một người chú vừa đẹp trai vừa ưu tú. Mọi người đều nhìn Tình An. Tình An muốn giải thích không phải không phải. Chỉ thấy thầy giáo chủ nhiệm như thể khai sáng được điều gì đó, búng tay một cái.

“Đúng rồi! Sao thầy lại quên Giáo sư Lục nhỉ! Tác phẩm nhiếp ảnh của Giáo sư Lục còn từng đoạt giải vàng Cuộc thi Nhiếp ảnh Toàn quốc!”

“Được rồi, vậy chốt nhé.” Thầy giáo chủ nhiệm khoát tay, chỉ thẳng vào Tình An với khuôn mặt dần đỏ ửng, “Vậy nhờ chú Lục của em đến đi!”

Tình An cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

Buổi tối về nhà làm bài kiểm tra, Tình An hoàn toàn ở trong trạng thái cực kỳ mất tập trung. Cô viết xong một câu, lại ngẩng đầu lên lén nhìn Lục Ngữ Bạch một cái. Lục Ngữ Bạch mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng thoải mái, mở hai cúc cổ áo, đang chăm chú xem sổ ghi chép cô tổng hợp trong ngày.

Số lần Tình An ngẩng đầu lên quá nhiều và quá rõ ràng. Lục Ngữ Bạch nhanh chóng nhận ra động tĩnh nhỏ bất thường này. Người đàn ông đặt bút xuống, trải cuốn sổ lên bàn, nhấc mắt nhìn Tình An,

“Sao thế?”

“…” Mặt Tình An đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống.

“Không…”

Lục Ngữ Bạch: “Tối nay cháu đã ngẩng đầu lên không dưới mười lần rồi.”

Tình An: “Chú Lục…”

Lục Ngữ Bạch tựa lưng vào ghế sofa phía sau, cánh tay đặt trên lưng ghế, đột nhiên khẽ vỗ vào lớp da,

“Nghỉ một lát đi.”

Tình An ngẩng đầu. Lục Ngữ Bạch mỉm cười nhẹ ở khóe môi,

“Nghỉ một lát, lại đây ngồi. Nói cho chú nghe, Tiểu Tình An của chú đang có tâm sự gì?” “…”

Tình An vội vàng tiếp tục cúi đầu, dùng bút vô thức gạch vào đề bài, che giấu trái tim đang sắp nhảy ra ngoài. Kể từ lần cô làm trò hề ở bệnh viện, ôm eo anh và gọi anh một cách hỗn xược bằng tên Lục Ngữ Bạch, người đàn ông trước mặt này dường như ngay lập tức bỏ bớt sự kiêu căng của mình, đối xử với cô ngày càng dịu dàng và gần gũi hơn.

Đôi khi anh còn gọi cô là “Tiểu Tình An”. Cô còn bé bỏng gì nữa chứ! Đã học lớp Mười hai rồi! Căn cước công dân cũng đã lấy được hơn một năm rồi!

“Thật sự không có tâm sự gì đâu…”

“Thật không?” Lục Ngữ Bạch nhướng mày.

Giọng Tình An khựng lại, chiếc bút cô đang dùng để gạch ngang tạo ra một chấm đen trên giấy kiểm tra.

“Chú Lục…”

Lục Ngữ Bạch: “Ừm.”

Tình An đặt bút xuống, ngón tay nắm lấy những nếp nhăn trên giấy kiểm tra, Cô do dự rất lâu, cân nhắc rất nhiều lần, Mới cuối cùng ngẩng đầu lên, dè dặt nói,

“Anh… à chú ngày mai… có rảnh không ạ?”

Lục Ngữ Bạch: “Ngày mai?”

Tình An: “Vâng… và cả ngày kia nữa.”

Lục Ngữ Bạch nghĩ một lát, “Ở học viện có một cuộc họp, ngoài ra… Ngày kia thứ Sáu theo thông lệ là phải họp nhóm nghiên cứu. Ngoài những việc đó thì chắc là ở phòng thí nghiệm, làm thí nghiệm. Sao thế, ngày mai ngày kia các cháu… không phải tổ chức Hội thao sao?” 

Chuyện Hội thao Tình An đã lẩm bẩm trước kỳ nghỉ mùng Một tháng Mười. Lục Ngữ Bạch còn hỏi cô có đăng ký tham gia môn nào không. Thể chất của Tình An rất kém, mỗi lần chỉ có thể làm khán giả ăn vặt.

“À… vậy thôi cháu không sao.” Nghe Lục Ngữ Bạch có việc, Tình An vội vàng lắc đầu, quay lại chỗ ngồi, cầm bút lên tiếp tục viết.

Lục Ngữ Bạch nhìn cô một lát, thẳng người dậy, đưa tay ra, xoa mái tóc cô như một người cha,

“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì cháu cứ nói trước đi.”

Tình An: “Chỉ là… Hội thao của chúng cháu, cần một thợ ảnh chuyên nghiệp. Hai năm trước đều là bố của một bạn trong lớp, nhưng năm nay bố bạn ấy đi công tác rồi, không thể đến được. Giáo viên chủ nhiệm hy vọng tìm được một thợ ảnh chuyên nghiệp để chụp cho chúng cháu vài tấm ảnh kỷ niệm. Cháu chỉ nghĩ, trước đây lên phòng sách tầng ba của chú, hình như thấy rất nhiều máy ảnh, cháu cứ nghĩ Chú Lục chú cũng biết chút ít về nhiếp ảnh, nên…”

“Cháu đăng ký tên chú rồi sao?” Lục Ngữ Bạch hỏi cô.

Tình An sững lại, chiếc bút trên tay cô rơi xuống, đầu bút cắm thẳng vào giấy kiểm tra mỏng, tạo thành một lỗ thủng. Cô ngay lập tức cúi đầu xuống, mím chặt môi. Cảm giác xấu hổ dâng lên đến tận trán. Trời ơi, cô phải nói sao đây, cô chưa xin phép anh, đã tự ý nhận lời một nhiệm vụ khó khăn như vậy cho anh… Lục Ngữ Bạch sẽ không đánh cô chứ?

“Cháu, cháu…” “Cháu không định làm phiền chú đâu, chỉ là cháu tiện miệng nói với bạn cùng bàn, rồi bạn ấy gọi to với giáo viên chủ nhiệm.” “Cháu…Cháu xin, xin lỗi, Chú Lục. Nếu, nếu chú có việc, cháu sáng mai sẽ đến trường sớm nói với giáo viên chủ nhiệm. Thầy ấy nói nếu chú bận, cũng không ép buộc, thầy ấy, thầy ấy có thể dùng điện thoại chụp cho chúng cháu…”

Bàn tay Lục Ngữ Bạch đột nhiên ấn mạnh lên đầu Tình An.

Ngay sau đó, cô nghe thấy anh “Khục khục” cười khẽ.

Tình An chớp mắt, ngẩng đầu lên. Lục Ngữ Bạch cười một cách bất đắc dĩ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, dịu dàng một cách bất ngờ. Mặt Tình An lại dần nóng lên. Cô không hiểu tại sao Lục Ngữ Bạch lại cười, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn anh.

“Chú cứ tưởng là chuyện gì lớn lắm.” Lục Ngữ Bạch ngừng cười, nhìn thẳng vào Tình An, vỗ vỗ đỉnh đầu cô, “Ngày mai và ngày kia đúng không? Được, không thành vấn đề gì. Chú sẽ đi.”

Tình An không thể tin được, “Á… Á á?”

Lục Ngữ Bạch rút tay về, cầm lấy chiếc điện thoại đang úp trên bàn, vuốt màn hình mở WeChat. “Ngày mai và ngày kia, cả hai ngày sao?”

Tình An: “Không phải.” Cô hơi choáng váng, chỉ thấy Lục Ngữ Bạch gửi một tin nhắn, ngay sau đó là một tràng tin nhắn thoại dồn dập từ phía đối diện.

Viện trưởng: 【Tiểu Lục, anh không đến à? Sao lại không đến??? Thế bài phát biểu của anh thì sao???】 

【Tôi biết tìm ai thay anh bây giờ!】 

【Vậy được… vậy thôi.】

Nghiên cứu sinh A: 【Giáo sư, vậy có thể hủy buổi họp nhóm nghiên cứu không ạ…】 

【Giáo sư Lục ơi~】 

【Huhu giáo sư đừng áp bức tụi em như thế, Tiểu Thạc sắp hộc máu rồi…】

Tình An đứng dậy, nắm chặt vạt áo đồng phục, không biết phải làm gì. “Chú Lục, hay chú cứ đến trường đi. Cháu thật ra có thể nói với giáo viên chủ nhiệm. Chú có việc thì chú cứ lo việc của chú đi, không thể làm lỡ việc của chú được…”

Lục Ngữ Bạch đã xử lý xong tình huống bên kia, anh gập điện thoại lại, ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh thật sâu thẳm, và dịu dàng. Anh đặt điện thoại xuống bàn, một nửa lơ lửng, chậm rãi, từng chữ một nói,

“Việc ở trường có thể hoàn thành vào ngày khác nhhưng Hội thao cuối cùng của Tiểu Tình An chúng ta, phải được tổ chức thật đẹp đẽ, và phải lưu lại những ký ức tuyệt vời nhất. Chú Lục thật lòng hy vọng, cháu có thể trải qua năm Mười hai này mà không hối tiếc bất cứ điều gì. Sau này, khi cháu tốt nghiệp, lên đại học, hoặc xa hơn là khi đi làm, cháu sẽ hoài niệm về những năm tháng tuổi mười tám tươi đẹp này. Đừng để lại bất cứ hối tiếc nào. Chú Lục sẽ đi chụp ảnh cho các cháu.”

Nửa đêm trở về phòng. Tình An ngã vật xuống giường, ôm chăn. Cô lăn qua lăn lại trong chăn, trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Cô nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, tim cô đập thình thịch, thình thịch.

Lục Ngữ Bạch đồng ý rồi, anh ấy thực sự đã đồng ý… Tình An phấn khích như một chú vịt con, cô vui quá. Sao lại có thể vui đến thế. Tại sao trên đời lại có người đàn ông tốt như vậy chứ? Đó là Lục Ngữ Bạch, Lục Ngữ Bạch…

“Lục Ngữ Bạch…” Tình An thò một mắt ra khỏi chăn. Má cô bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, hơi thở nóng hổi từng chút một phả lên lớp chăn mềm mại. Ở cuối tầm nhìn, chiếc đèn pha lê hình quả cầu, yên lặng nằm trong đêm khuya. Những vì sao lấp lánh bên trong, lặng lẽ xoay tròn ánh sáng yếu ớt.

【2014, ngày 24.10, Nắng.】 

【Hình như, em càng yêu L N B hơn rồi…】

Hội thao đến đúng hẹn. Tình An cả đêm không ngủ ngon, vì quá phấn khích. Đầu cô chỉ toàn hình bóng Lục Ngữ Bạch. Cô không thể tưởng tượng được cảnh cô và Lục Ngữ Bạch cùng ở bên nhau giữa chốn đông người suốt một ngày sẽ như thế nào. Ở trường học, anh có còn dịu dàng với cô như vậy không? Thời gian kéo dài ra, anh có còn… dịu dàng đặc biệt với cô như lần trước không?

Sáng sớm ăn cơm xong, Lục Ngữ Bạch tự mình lái xe đưa Tình An đến trường. Anh đã xin nghỉ trọn vẹn hai ngày, và chuẩn bị rất nghiêm túc các thiết bị chuyên nghiệp để chụp ảnh. Suốt dọc đường, tim Tình An cứ đập loạn xạ trong lồng ngực, như một chú nai con kích động, vui sướng nhảy cẫng lên.

Cô ngồi ở ghế phụ lái, nắm chặt vạt áo đồng phục, lén lút ngẩng mắt nhìn Lục Ngữ Bạch đang lái xe phía trước. Phong cách ăn mặc của Lục Ngữ Bạch luôn hợp thời. Thực ra bản thân anh đã là một mẫu treo quần áo di động. Ngay cả áo sơ mi trắng quần jean cũng có thể toát lên một vẻ quyến rũ khiến người ta phải ngước nhìn. 

Giáo sư Lục hôm nay mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, chất liệu có vẻ mỏng nhẹ, cổ áo chạm cằm, hơi nhăn một chút. Bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi nền trắng sọc đen mỏng. Ống tay áo hơi ngắn, để lộ một đoạn áo len đen bên trong. Phía dưới là quần jean đen, vẫn cạp cao, áo sơ mi và áo len đều được nhét vào thắt lưng, thắt bằng chiếc thắt lưng đen. Eo anh thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp. Giày da đen, tất được kéo sâu vào ống quần. Hoàn hảo đến mức tuyệt đối.

Với bộ trang phục này, Lục Ngữ Bạch đã hoàn toàn che giấu được tuổi tác gần ba mươi của mình. Đặt anh vào giữa đám sinh viên đại học, có lẽ không ai nhận ra anh là giáo viên. Sao trên đời lại có người vừa đẹp trai, vừa nhã nhặn như vậy chứ? Tình An càng nhìn, mặt cô càng nóng lên. Cô vội vàng cúi đầu xuống, dùng tay giữ chặt trái tim đang đập thình thịch, nín thở, không để lộ tâm tư thầm kín của mình.

Đến cổng Tây trường, Lục Ngữ Bạch hạ cửa kính xe xuống, nói vài câu với bảo vệ. Người bảo vệ vốn quản lý rất nghiêm ngặt, lại giơ tay lên, cánh cổng trường được mở ra một cách suôn sẻ.

“Wow” Tình An kinh ngạc, bám vào ghế phụ lái, rướn người về phía trước, nhìn Lục Ngữ Bạch, rồi quay đầu nhìn người bảo vệ hiếm khi không mặt đen, “Chú Lục giỏi quá! Bác bảo vệ này nghiêm lắm, thường học sinh nào đi học muộn, bác ấy còn yêu cầu giáo viên chủ nhiệm đích thân ra dẫn vào. Năm ngoái hồi lớp Mười một có một nam sinh đi học muộn, không chịu gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, còn đánh nhau với bác bảo vệ. Kết quả không đánh lại bác bảo vệ, sau đó không chỉ giáo viên chủ nhiệm đến, mà ngay cả phụ huynh cũng bị gọi đến, bị đánh hỗn loạn cả nam lẫn nữ…”

Lục Ngữ Bạch cười một cái. Những chuyện này đối với anh, có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, đơn giản.

Xe lái vào khuôn viên trường, dừng ở bãi đậu xe ngoài trời. Lúc này trên sân vận động đã có đội trống kèn, đội vòng hoa của lễ khai mạc tiến vào sân trước, chuẩn bị cho buổi lễ. Giáo sư Lục hôm nay cố tình lái một chiếc xe không hề khiêm tốn, chiếc Porsche Cayenne, đặc biệt nổi bật giữa một rừng Volkswagen Passat. 

Những học sinh đi ngang qua, không ít người không kìm được dừng lại nhìn chiếc xe cao cấp này. Các nam sinh “Wow wow” bàn tán xôn xao. Tình An ôm cặp sách bước xuống xe, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trong lòng cô tràn ngập niềm vui và sự ngọt ngào không thể nói thành lời.

Lục Ngữ Bạch bước xuống xe, đẩy cửa xe một cách dứt khoát. Khoảnh khắc đôi chân dài của anh bước ra khỏi ghế lái, những lời bàn tán của các nam sinh lắng xuống, tiếng kêu kinh ngạc của các cô gái lại vang lên, ngay sau đó là những tiếng hít hà ngỡ ngàng, liên tục vang lên những tiếng “Đẹp trai quá!” “Người đàn ông lái Porsche ở đằng kia đẹp trai quá.”

Mặt Tình An đỏ bừng. Điều đó thật hạnh phúc biết bao. Vui hơn cả những năm tháng được Dương Bác yêu thích. Tình An vòng qua cửa xe, lùi lại một bước. Cô thấy Lục Ngữ Bạch đi đến cốp sau xe, đưa tay kéo mở. Từ bên trong, anh nhấc ra một chiếc túi lớn hình chữ nhật màu đen. “Xoẹt” một tiếng, anh khoác chiếc túi lên vai bằng một tay.

Anh đóng cốp xe lại, chỉnh lại chiếc túi dài, khóa cửa xe. Lục Ngữ Bạch lùi lại một chút khỏi đuôi xe, quay người nhìn Tình An. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh lại mở cốp xe sau ra, cúi người. Eo thon săn chắc của anh uốn cong một đường cong bên trong lớp lót đen ở cốp sau, áo sơ mi trắng hơi rủ xuống. Anh lấy ra một thứ từ bên trong, rồi đóng cửa xe lại. Tình An ngây người nhìn Lục Ngữ Bạch, hoàn toàn không để ý anh lấy gì.

Lục Ngữ Bạch bước tới trước, nhìn cô gái nhỏ ngây ngẩn, khẽ cười một tiếng, đưa tay cài một thứ gì đó lên đầu cô.

“Nghĩ gì thế?”

“…” Tình An sững lại, lúc này mới nhận ra mình đã nhìn Lục Ngữ Bạch đến mức thất thần. Mặt cô lập tức đỏ bừng, theo bản năng đưa tay gõ lên đầu, Đột nhiên phát hiện, trên đầu mình có thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Tình An quay đầu lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe. Quả nhiên có một chiếc mũ, màu trắng. Tóc cô gái hơi dài, rủ xuống dưới vành mũ, nhẹ nhàng buông xuống trước vai. Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, vẫn dùng tay chạm vào chiếc mũ này.

“Chú Lục…”

“Trông khá hợp.” Lục Ngữ Bạch trêu chọc.

Tình An cảm thấy cổ mình nóng ran, đỏ bừng đến tận gốc, cọ xát với áo đồng phục.

Lục Ngữ Bạch: “Đừng để bị nắng, con gái không phải đều rất chú trọng đến việc chăm sóc da sao.”

Tình An cúi đầu, nói giọng nhỏ nhẹ, “Cháu cảm ơn Chú Lục”

Sự xuất hiện của Lục Ngữ Bạch chắc chắn là một quả bom hạng nặng, khiến Hội thao vốn chỉ xoay quanh việc làm bài tập và ăn vặt trở nên phong phú, đầy màu sắc ngay lập tức. Cả khối Mười hai đều biết Tình An của lớp Bốn Tám khối Tự nhiên có một người chú vô cùng đẹp trai, phong độ. 

Mỗi ngày tan học, mọi người đều xếp hàng lén lút xem Lục Ngữ Bạch đến đón Tình An. Lần này không ngờ Lục Ngữ Bạch lại đến Hội thao, còn mang theo cả máy ảnh. 

Trong chốc lát, khu khán đài của lớp Bốn Tám trở thành tâm điểm của toàn trường. Lễ khai mạc vừa kết thúc, các cuộc thi chính thức bắt đầu, học sinh từ các khối, các lớp khác nhau liên tục đổ về phía cổng khu khán đài của lớp Bốn Tám khối Mười hai.

Sau khi vào trường, Tình An đi thẳng về lớp, theo đoàn người ôm ghế đến sân vận động, không giao tiếp quá nhiều với Lục Ngữ Bạch. Cô yên lặng ngồi trên khán đài, tay cầm đề thi và bút bi. Khán đài là những bậc thang rộng. Học sinh đặt ghế mang từ lớp ra lên bậc thang, ngồi có trật tự.

Lục Ngữ Bạch đứng ở bậc thang dưới cùng của khu khán đài lớp Bốn Tám, dựng chân máy ảnh. Hôm nay anh mang theo thiết bị rất chuyên nghiệp. Chiếc túi dài màu đen lấy ra từ xe, chính là để đựng chân máy và các thiết bị chuyên dụng. 

Một chiếc máy ảnh rất lớn, giá trị không hề nhỏ, ống kính dài, được đặt trên chiếc chân máy cao hơn một mét. Lục Ngữ Bạch cúi đầu nhìn máy ảnh, dùng ngón cái và ngón trỏ điều chỉnh tiêu cự, chụp cạch cạch những bức ảnh về phong thái của học sinh trên sân vận động.

Không ít nam sinh cũng yêu thích nhiếp ảnh vây quanh, trao đổi với Lục Ngữ Bạch về kỹ thuật chụp ảnh. Lục Ngữ Bạch từng giành giải vàng Cuộc thi Nhiếp ảnh Toàn quốc, kiến thức về nhiếp ảnh của anh vô cùng uyên bác. Các nam sinh trao đổi kiến thức chuyên môn với anh. Lục Ngữ Bạch vừa chụp ảnh, vừa cầm máy ảnh giải thích cho họ.

“Không phải tất cả bức ảnh đẹp đều cần ống kính đắt tiền.”

“Thế ống kính của Giáo sư Lục trị giá bao nhiêu tiền ạ?” Cậu nam sinh vây quanh hỏi.

Lục Ngữ Bạch: “Khoảng bảy mươi ba nghìn tệ. Chỉ là để lấy nét nhanh hơn thôi.”

“Wow” Mọi người kinh ngạc, “Bảy mươi ba nghìn tệ! Ôi trời!”

Lục Ngữ Bạch: “Còn có những ống kính đắt hơn. Chơi nhiếp ảnh là một sở thích đốt tiền.”

Các nam sinh lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, “Vậy lần sau Giáo sư Lục có thể đến trường bọn cháu lần nữa, mang ống kính tốt hơn đến cho bọn cháu xem được không ạ?”

Lục Ngữ Bạch điều chỉnh tiêu cự, ngẩng đầu lên khỏi máy ảnh, vén lọn tóc rủ trước trán. Anh tựa vai vào lan can phía sau, ánh mắt nhìn xa xăm, cười một cách ôn hòa,

“Hội thao năm sau, các cháu đã lên đại học rồi mà.”

Nụ cười này ngay lập tức làm say đắm những cô gái ngồi ở hàng ghế đầu, và cả những cô gái lớp khác cố tình đến xem Lục Ngữ Bạch. Nụ cười dịu dàng của người đàn ông trưởng thành tuổi ba mươi này chính là sát thủ của các cô gái cấp Ba mười bảy, mười tám tuổi. Ai nhìn mà không tim đập thình thịch chứ. Lục Ngữ Bạch hơi quay ánh mắt, lập tức nhìn thấy Tình An đang ngồi ở hàng ghế sau.

Tình An cũng đang nhìn anh. Chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu, tóc mái được vén sang một bên, để lộ khuôn mặt trắng trẻo. Mắt Lục Ngữ Bạch sáng lên, anh vẫy tay chào Tình An. Cánh tay đã xắn ống tay áo len, khẽ lắc lư dưới ánh nắng rực rỡ.

Mặt Tình An lập tức đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu xuống. Lục Ngữ Bạch cười một chút, quay người lại, tiếp tục thảo luận các vấn đề chuyên môn về máy ảnh với các nam sinh bên cạnh.

Trời xanh biếc, nắng vàng rực rỡ. Gió thu thổi từng cơn, không biết thổi bay đề thi của ai, thổi động nhịp tim của ai.

Tình An nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra Vật lý. Hội thao không bao giờ là lúc giáo viên nhân từ, không giao bài tập. Trên thực tế, một khi gặp những hoạt động lớn không thể lên lớp như thế này, cơn điên giao bài tập của giáo viên sẽ tăng theo cấp số nhân. Hầu như lớp nào cũng có rất nhiều học sinh đang vùi đầu làm bài tập, không xem bất kỳ môn thi đấu nào, ngoài ăn vặt thì chỉ có viết bài kiểm tra.

Sau khi viết xong bài kiểm tra Vật lý, Tình An ôm cặp sách tìm bài kiểm tra Hóa học. Lục Ngữ Bạch đã không còn ở khán đài phía trước nữa. Anh hình như đã đi cùng với nhiều người đến chụp ảnh môn nhảy xa tại chỗ. Lục Ngữ Bạch vừa đi, quả nhiên số nữ sinh vây quanh khu vực lớp cô đã giảm đi đáng kể. 

Hội thao diễn ra được hơn một tiếng, đã có nhiều học sinh không thể ngồi yên được nữa, người thì trốn đi, người thì chạy sang chỗ khác chơi. Từ đài phát thanh không xa, bài cổ vũ được phát đi phát lại qua loa phóng thanh lớn. Tình An lấy ra mấy tờ đề thi Hóa học được phát, xếp chồng lên nhau, gấp đôi lại thành khổ A4, trải trên đùi. Số nữ sinh lớp cô ở phía trước cũng đã đi kha khá, chỉ còn lại vài người ngồi lơ thơ trên ghế, che ô xem tạp chí.

“Tiếp theo cậu định làm gì?” Liễu Như Như thò đầu qua nhìn bài kiểm tra của cô. 

Tình An vẩy vẩy bài kiểm tra trong tay, trả lời, “Ôn tập Hóa học phần Ba.”

Liễu Như Như: “Phần chất điện ly này à… Phần này khó thật. Tớ làm ba câu trắc nghiệm rồi bỏ luôn, chuẩn bị đi ôm đùi lớn thôi.”

Tình An: “Tớ làm thử xem.”

Liễu Như Như: “Thế cậu làm xong cho tớ chép nhé?”

Tình An gật đầu, “Được thôi.”

Liễu Như Như khoác vai Tình An, bắn tim, “Yêu cậu~”

“À này, Tình An.” Liễu Như Như đột nhiên mở lời, “Tớ muốn đi mua nước ngọt, cậu có uống không?”

Tình An nghĩ một lát, cúi đầu đưa tay cầm cốc nước của mình lên, lắc lắc với Liễu Như Như, “Sáng nay Chú Lục chuẩn bị cho tớ nước lê chưng đường phèn, tớ không uống đâu~”

Liễu Như Như nhìn chỗ lê và táo đỏ đã được chưng nhừ trong cốc, ngay lập tức lộ ra vẻ ghen tị và ngưỡng mộ, “Trời ơi! Lục Ngữ Bạch thiên tiên này lại còn biết chưng lê đường phèn nữa!” “Chú ấy thật sự quá hoàn hảo!”

Tình An cúi đầu cười một tiếng, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào.

Liễu Như Như cầm tiền đi đến căng tin, để lại Tình An một mình. Tình An bị Liễu Như Như nói cũng cảm thấy hơi khát. Mặc dù trời đã vào thu se lạnh, nhưng nắng vẫn khá gắt. Cô đặt bút xuống, ôm chai nước, vặn nắp ra. Nước lê từ từ chảy vào miệng cô, ngọt thanh, mát phổi. Tình An uống vài ngụm, vừa định cất chai nước đi.

Đột nhiên qua thân chai, cô nhìn thấy một người đang đi thẳng đến từ phía sân vận động không xa. Cô hơi ngẩn ra. 

Chai nước trong tay cô không giữ vững, nước lê bên trong đột nhiên đổ ào xuống cằm cô, ngay lập tức làm ướt một mảng lớn áo sơ mi và cổ áo đồng phục. Tình An vội vàng dựng chai nước lên, đặt xuống đất, đậy nắp lại. Rồi cô lấy giấy ăn ra, vội vàng lau quần áo của mình.

Quần áo nhanh chóng được lau khô. Tình An nắm chặt khăn giấy, lại ngẩng đầu lên. Người kia trên sân vận động đã đi đến đường chạy cao su, trông rất hung hăng. 

Tình An sững người, bởi vì cô nhìn thấy người phụ nữ tóc dài, mặc áo khoác dài Burberry, đeo kính râm lớn, phía sau là Dương Bác, người đã vắng mặt suốt buổi sáng. Dương Bác đã xin nghỉ, không đến tiết tự học sáng. Cô nghe thấy ủy viên thể dục nhắc đến cậu ta trong lúc điểm danh.

Chỉ thấy người phụ nữ kia sải bước đi đến khu vực lớp Bốn Tám. Giày cao gót dưới chân bà ta cộp cộp vang lên, mọi thứ đều cho thấy sự tức giận của bà ta. Người phụ nữ nhanh chóng bước lên cầu thang, tầng một, tầng hai, tầng ba. Cuối cùng dừng lại bên cạnh bậc thang Tình An đang ngồi, bà ta quay người lại, đi thẳng về phía Tình An một cách mạnh mẽ.

Tình An mở to mắt nhìn người phụ nữ này, nhìn bà ta đi đến trước mặt mình. Giày cao gót dừng lại, hai tay bà ta đút vào túi áo khoác. 

“Tình An phải không?” Người phụ nữ lại đưa tay lên, tháo kính râm trên sống mũi. Để lộ đôi mắt hai mí hệt như mắt Dương Bác. Tình An gần như có thể xác định ngay lập tức, người này chính là mẹ của Dương Bác.

Thế nhưng, giây tiếp theo, mẹ Dương Bác đột nhiên từ chiếc túi LV khoác trên vai, rút ra một nắm lớn phong bì đủ màu sắc. Giơ tay lên.

“Chát—!” Bà ta dùng sức quật thẳng vào mặt Tình An.

“Mày còn cần thể diện nữa không!!!”

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]