Sau khi nói chuyện phiếm với Thẩm Minh Dư, Khương Yểu vừa vặn kết thúc bài tập yoga.
Cúp điện thoại, cô chuẩn bị một bộ váy dạ hội thật đẹp cho bữa tiệc tối hôm sau, vừa ngân nga khúc nhạc vừa đi tắm bồn.
Cô cho rằng Thẩm Minh Dư nói không sai, Thẩm Minh Lễ trông còn giống người đến để làm cho xong chuyện hơn cả cô, nhiều khả năng là do bị gia đình hối thúc quá nên mới làm ra vẻ như vậy, sau đó chắc chắn sẽ không liên lạc với cô nữa.
Khương Yểu ngâm mình trong bồn tắm, vui vẻ lướt vòng bạn bè, nhấn thích những bức ảnh chụp chung trong tiệc sinh nhật của mấy cô bạn thân. Cô ngừng lại, nhấp vào trang trò chuyện, dứt khoát xóa kết bạn với Thẩm Minh Lễ.
Cô ngâm nga khúc nhạc không ra điệu, úp điện thoại vào khay bên cạnh, ngồi chờ Tô Huệ Vân gửi WeChat người thứ 16 cho mình.
Bữa tiệc từ thiện tối hôm sau được tổ chức tại một trang viên ở ngoại ô Lâm Thành.
Chủ nhân của trang viên là ông trùm bất động sản nổi tiếng ở Lâm Thành, Phó Ninh An. Sau khi giao việc kinh doanh cho con cái quản lý, ông ấy an tâm về hưu an dưỡng tuổi già nhưng lại không chịu nổi sự cô đơn, nên cứ cách tháng ông ấy lại mở một bữa tiệc tại trang viên của mình, mời bạn bè người quen đến nhà tụ họp.
Cửa sổ kính sát đất đón ánh hoàng hôn ngăn cách ánh đèn rực rỡ bên trong biệt thự với ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài. Những người ăn mặc lộng lẫy dưới ánh đèn chùm pha lê tinh xảo đều tỏa sáng lấp lánh.
Bố của Khương Yểu và Phó Ninh An là bạn bè lâu năm, sau khi Khương Khải Trình qua đời, Phó Ninh An đối với cô khá chiếu cố.
Bữa tiệc của nhà họ Phó, cô đương nhiên không vắng mặt lần nào.
“Chú Phó, mấy hôm không gặp lại trẻ ra rồi ạ.” Vừa nhìn thấy Phó Ninh An, Khương Yểu cười tươi tắn đi tới đón.
Phó Ninh An năm nay đã ngoài sáu mươi, nhưng nhờ chăm sóc tốt, tinh thần quắc thước, hoàn toàn không thấy dấu vết của thời gian.
Chỉ khi ông ấy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt mới để lộ tuổi tác.
Giọng điệu Phó Ninh An trách móc, nhưng nụ cười vẫn hiền hậu: “Chỉ có cháu là khéo miệng thôi.”
“Đâu có, là sự thật mà chú.”
“Cháu cũng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
“Đương nhiên rồi ạ.” Khương Yểu cong hai mắt, cười lên ngọt ngào.
Phó Ninh An đã quen với sự tự luyến nho nhỏ của Khương Yểu, chỉ lắc đầu đầy cưng chiều.
Khương Yểu và Phó Ninh An đang trò chuyện vui vẻ, phía sau cô có tiếng bước chân dừng lại.
Phó Ninh An nhìn thấy người đến, nhiệt tình giới thiệu: “Tiểu Thẩm, đây là Yểu Yểu nhà chú Khương, trước đây chưa gặp đúng không? Lại đây, chú giới thiệu hai đứa làm quen.”
Khương Yểu nhìn theo ánh mắt Phó Ninh An quay đầu lại, người đàn ông phía sau nhìn cô từ trên cao xuống, đưa chiếc ly thủy tinh trong tay cho Phó Ninh An: “Đã gặp rồi ạ.”
“Ồ?” Phó Ninh An hứng thú hẳn lên: “Tốt, tốt lắm, những người trẻ như các cháu nên làm quen với nhau nhiều hơn.”
Phó Ninh An là người dễ tính, thích náo nhiệt, thích giao thiệp với người trẻ. Dần dần, bữa tiệc nhà họ Phó trở thành sân chơi chính của giới trẻ, không ít người đến đây để mở rộng mối quan hệ.
Ngược lại, nếu không phải Phó Ninh An có uy tín và nhiệt tình mời, Thẩm Minh Lễ sẽ không tham gia những buổi tụ họp mang tính xã giao như thế này.
Khương Yểu lén lút đánh giá Thẩm Minh Lễ một cái.
Anh đang nói nhỏ với Phó Ninh An, không chú ý nhiều đến cô, cũng không hề nhắc đến chuyện xem mắt tối qua.
Khương Yểu đột nhiên cảm thấy Thẩm Minh Lễ là người rất tốt.
Làm việc chín chắn và dứt khoát, những lời không nên nói tuyệt đối không nói bừa. Quả là hình mẫu trong giới xem mắt, là tấm gương cho thế hệ chúng ta.
Không như những đối tượng xem mắt trước của cô, luôn thích đem chuyện xem mắt với cô ra làm trò cười khoe khoang ở các buổi tiệc tùng.
Cô thật sự hy vọng đối tượng xem mắt sau này gặp phải đều dễ giải quyết như anh.
Khương Yểu vui vẻ nheo mắt lại, chạm ly với Phó Ninh An, rồi một hơi uống cạn ly Champagne.
Phó Ninh An nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, sau đó nhíu mày: “Cháu đưa cho chú cái gì thế này? Chẳng phải chú đã bảo Tiểu Vương mở chai Brunello quý hiếm mà chú cất giữ sao.”
“Nước nho ạ,” Thẩm Minh Lễ nói.
“Cái thằng nhóc này.”
“Bác sĩ Dương nói gần đây chú không nên uống nhiều rượu.”
“Chỉ tổ lắm lời!”
Phó Ninh An tuy hòa nhã, nhưng lăn lộn thương trường lâu năm, trên người tự nhiên có một luồng khí chất quyết đoán, khiến người ta kính nể.
Những người trẻ đến chúc rượu đều tỏ ra vô cùng cung kính, chỉ có Thẩm Minh Lễ đứng bên cạnh ông ấy thì luồng khí chất mạnh mẽ đó mới được giảm bớt, hai người thong dong, vừa nói vừa cười.
Khương Yểu nhớ lại Thẩm Minh Dư luôn ca cẩm anh trai mình giống như một ông chú trung niên.
Ừm, hình như không phải là không có lý.
Sự bình tĩnh, trầm ổn và quyết đoán như thế này rất khó được thể hiện ở một người trẻ tuổi ngoài hai mươi.
Phó Ninh An thao thao bất tuyệt kể về những chai rượu vang đỏ quý hiếm mà ông ấy cất giữ trong hầm rượu, cố gắng dụ dỗ Thẩm Minh Lễ uống cùng mình một ly.
Nhưng Thẩm Minh Lễ vẫn không hề lay động.
“Thằng nhóc này, thật là vô vị!” Phó Ninh An thở dài một hơi, vừa hay bắt gặp một người quen cũ, ông ấy phấn khích liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Minh Lễ: “Người trẻ các cháu nên tụ tập lại trò chuyện với nhau nhiều hơn, lão già này không tham gia nữa.”
Nói đoạn, Phó Ninh An giơ tay đẩy nhẹ Khương Yểu về phía trước, rồi cùng người quen cũ của mình ung dung rời đi.
Chắc là chạy trốn đi lén uống rượu rồi.
Khương Yểu cũng là lần đầu tiên thấy Phó Ninh An bị kìm kẹp đến mức này trong buổi tiệc do chính mình tổ chức, cô không nhịn được cười thành tiếng.
Thẩm Minh Lễ cụp mắt xuống, khẽ nhướng mày.
Khương Yểu đang mỉm cười, định giải thích, chợt nhận ra cú đẩy vừa rồi của Phó Ninh An đã đưa cô đến cạnh Thẩm Minh Lễ.
Khoảng cách giữa hai người đã nhỏ hơn nhiều so với khoảng cách an toàn trong giao tiếp bình thường, cô có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng trên người anh.
Sạch sẽ, kín đáo, y như cảm giác mà anh mang lại cho người khác.
Khương Yểu vội vàng thu lại vẻ mặt, lùi lại giữ khoảng cách.
Cô lúng túng nhìn đi chỗ khác, chuyển đề tài: “Hình như buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Sau bữa tiệc có một buổi đấu giá từ thiện nhỏ, số tiền quyên góp được sẽ được tặng cho các trường tiểu học hy vọng quanh Lâm Thành dưới danh nghĩa Quỹ từ thiện nhà họ Phó.
Thẩm Minh Lễ khẽ gật đầu, nhường nửa bước sang bên cạnh, ra hiệu cho Khương Yểu: “Cô Khương đi cùng không?”
Ý định của Khương Yểu là kết thúc cuộc trò chuyện để nhanh chóng rời đi, chứ không phải đi cùng anh.
Khương Yểu lắc đầu, cười nói: “Tôi nghĩ là không.”
Thẩm Minh Lễ cụp mắt xuống, như đang dò hỏi.
Khương Yểu chỉ nghĩ anh hiếm khi tham gia các bữa tiệc kiểu này nên không hiểu các quy tắc bất thành văn trong đó.
Cô đưa tay ra, chỉ vào đám đông đang đi về phía phòng đấu giá, giải thích đầy thiện ý: “Anh xem họ đều đi vào từng đôi, hoặc là vợ chồng, bạn trai bạn gái, hoặc là tình nhân. Tôi và anh Thẩm không có lý do gì mà lại cùng nhau đi vào, thế nào cũng bị người khác bàn tán. Anh Thẩm giữ mình trong sạch, vì tôi mà bị mang tiếng xấu thì không hay đâu.”
“Cô Khương nói đúng.”
Khương Yểu mỉm cười gật đầu với anh, đang chuẩn bị đi một mình, chợt nghe Thẩm Minh Lễ nhàn nhạt nói: “Chi bằng cứ lấy danh nghĩa chồng chưa cưới đi vào, thế nào?”
Khương Yểu: “……?”
Tháng Năm ở Lâm Thành, thời tiết thất thường.
Bầu trời đêm trăng thanh sao sáng bỗng nhiên bị những đám mây đen kịt kéo đến che phủ, ngay sau đó, những hạt mưa lất phất rơi xuống, gõ trên cửa sổ kính sát đất.
Đại sảnh tiệc tùng lộng lẫy, trang phục lụa là, chén rượu chạm nhau, đối lập rõ rệt với màn đêm đen kịt đáng sợ bên ngoài cửa sổ.
Xung quanh vô cùng náo nhiệt, nhưng Khương Yểu lại cảm thấy tất cả đều rất xa vời.
Nụ cười đông cứng trên môi cô.
Cô cố gắng kéo khóe miệng đang cứng đờ: “Anh Thẩm… đang đùa đúng không?”
Thẩm Minh Lễ vẫn giữ vẻ mặt bình thản đó, dường như đang hỏi: Anh có giống người hay đùa không?
Không giống.
Điều này lại càng đáng sợ hơn.
“Anh Thẩm trông có vẻ… không giống người sẽ sẵn lòng liên hôn.”
Thẩm Minh Lễ khẽ liếc cô một cái: “Cô Khương trông cũng không giống người sẽ lấy vẻ ngoài mà đánh giá người khác.”
Bây giờ không phải lúc để thảo luận về việc có lấy vẻ ngoài đánh giá người khác hay không, Khương Yểu bị câu nói vừa rồi của anh dọa cho không hề nhẹ, quả thực không kịp trấn tĩnh lại.
Cô phân tích rõ ràng, giảng giải hợp lý: “Anh Thẩm, Tiểu Dư có nói với tôi là anh không có ý định kết hôn, thật ra tôi cũng không. Chuyện xem mắt này không phải cứ gặp mặt là phải phát triển, anh không cần miễn cưỡng lãng phí thời gian vào tôi. Chúng ta chỉ cần nói rõ với bố mẹ hai bên là không có hứng thú với đối phương, chuyện này là qua.”
“Cô Khương quả thực đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình rồi.”
Lúc Thẩm Minh Lễ khen ngợi cô vẫn giữ vẻ mặt không hề nao núng, Khương Yểu chớp chớp mắt, thậm chí còn nghĩ rằng anh bị cô bắt cóc nên mới miễn cưỡng nói ra câu này.
Khương Yểu chưa bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
Nhưng người như Thẩm Minh Lễ, cực kỳ tự giác và gần như miễn nhiễm với mọi cám dỗ, chẳng khác nào một nhà sư tu hành thanh tịnh không vướng bụi trần, không thể bị yêu tinh nhân gian như cô dễ dàng quyến rũ.
Nhiều khả năng là nhìn trúng bối cảnh nhà họ Khương.
Nghĩ đến đây, Khương Yểu quyết định thành thật với anh: “Anh Thẩm, hai nhà Khương Thẩm liên hôn quả thật lợi ích không nhỏ. Nhưng xin lỗi tôi nói thẳng, người xứng với anh lại có điều kiện tốt hơn nhà họ Khương thì nhiều vô kể, tôi đây khó ở chung, lại không có ý định kết hôn, khó mà là lương duyên. Những cô gái tốt ngoài kia nhiều lắm, anh không cần thiết phải gây khó dễ với tôi chứ? Nếu anh thật sự tiếc nhà họ Khương, tôi còn có một cô em gái, là con gái ruột của chú hai tôi, có thể giới thiệu cho anh.”
Đúng lúc có nhân viên phục vụ đi ngang qua, Thẩm Minh Lễ đặt chiếc ly cao trong tay lên khay của người phục vụ.
Anh chậm rãi lau tay, giọng điệu bình thản, nhưng mang theo sự sắc lạnh không cho phép nghi ngờ: “Cô Khương không phải là vật phẩm, tôi cũng không phải. Hy vọng sau này cô Khương không nói những lời như vậy nữa.”
Khương Yểu nhún vai.
“Anh Thẩm, nể mặt anh là anh trai của Tiểu Dư, tôi nói thật với anh. Tôi là người đặc biệt đỏng đảnh, rất khó hòa hợp. Trước anh, tôi cũng đi xem mắt hơn mười lần rồi, không ai chịu nổi tính cách này của tôi đâu.”
Cô đưa ngón tay ra, giơ số “3” trước mặt Thẩm Minh Lễ, cố ý cường điệu giọng: “Ba ngày, không một người đàn ông nào chịu được tôi quá ba ngày. Anh việc gì phải tự tìm khổ vậy?”
“Vậy sao.” Thẩm Minh Lễ cụp mắt, ánh mắt trong veo rơi trên mặt Khương Yểu: “Tôi thích những chuyện có thử thách. Hơn nữa, quá dễ dàng có được, sẽ không biết trân trọng, phải không, cô Khương?”
Khương Yểu: “……”
Cứ nhất định muốn xem công lực của cô như thế nào sao?
Khương Yểu nhất thời cũng không còn bận tâm đến tình bạn thân thiết với Thẩm Minh Dư nữa, đây là chiến trường của cô và Thẩm Minh Lễ, trận chiến này cô nhất định phải thắng.
Anh đã cố chấp muốn gặm miếng xương cứng là cô, vậy thì cứ để anh xem miếng xương cứng này khó gặm đến mức nào.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ thử hẹn hò xem sao.”
Khương Yểu nheo mắt, nhích một bước về phía Thẩm Minh Lễ.
Cô đưa tay nhẹ nhàng quấn lấy cà vạt của anh, ngẩng đầu lên, nụ cười ranh mãnh như một con hồ ly: “Nhưng mà tin tôi đi, ngày mai anh sẽ hối hận. Đến lúc đó… anh phải giải thích cho chú hai tôi thật rõ ràng, là làm sao khiến tôi khóc đấy.”
Nói xong, Khương Yểu chuyển sang một nụ cười rạng rỡ không chút gián đoạn.
Cô khoác tay Thẩm Minh Lễ, giọng nói ngọt ngào như trộn cả một hũ mật ong: “Đi thôi, chồng chưa cưới.”
73 Chương