NovelToon NovelToon

Chương 1: Xem Mắt

Chương 1: Xem Mắt

“Tối nay đừng quên cuộc hẹn nhé.”

“Biết rồi biết rồi, cuộc hẹn với mỹ nữ thì làm sao mà tớ quên được.”

Khương Yểu mở loa ngoài, đặt điện thoại lên ghế bên cạnh. Cô lục tìm hộp phấn trong chiếc túi xách cầm tay, thong thả tô son môi trước chiếc gương nhỏ trên hộp phấn.

Đầu dây bên kia, Thẩm Minh Dư đang thao thao bất tuyệt.

“Mau giúp tớ xem, cái váy nào trông có vẻ hiền lành thục nữ, yếu đuối mong manh hơn.”

WeChat nhảy ra ba bức ảnh.

Khương Yểu mím đôi môi rực rỡ sắc đỏ thủy tinh, sau khi xác nhận son môi đã hoàn hảo, cô cầm điện thoại lên, nhấp vào ảnh Thẩm Minh Dư gửi.

Đó là ba bức ảnh phối đồ.

Một cái là áo khoác len màu xanh mù sương phối với váy liền màu trắng, một cái là váy len dài tay màu vàng nâu, và cái cuối cùng là áo sơ mi trắng phối với chân váy xòe màu be.

Cả ba tấm ảnh đều trông khá ổn, nhưng điểm chung là đều che chắn kín mít thân hình quyến rũ của Thẩm Minh Dư.

Hoàn toàn không phải phong cách ăn mặc thường ngày của cô ấy.

Khương Yểu rảnh tay, lật đi lật lại xem mấy lần: “Bảo bối, dù không thích Tưởng Văn Đống thì cũng không cần che chắn kín mít thế này đâu?”

“Liên quan gì đến Tưởng Văn Đống chứ.” Sự ghét bỏ của Thẩm Minh Dư tràn qua điện thoại, “Mau giúp tớ chọn một bộ đi. Phải chọn cái nào mà nhìn qua là biết ngay kiểu cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu dàng, không đi bar, không uống rượu, tri thức và trong sáng ấy.”

Ngừng một chút, cô ấy cười híp mắt bổ sung: “Bảo bối, chọn cho kỹ vào, hôm nay mặc gì quyết định số tiền tiết kiệm tháng sau của cậu đấy.”

Khương Yểu há hốc mồm, quả thực không còn sức để châm chọc nữa.

Cô đoán sơ được là có chuyện gì, tùy tiện chọn một bộ, hỏi: “Anh trai cậu về nước rồi à?”

“Đúng rồi, sao cậu biết?” Giọng Thẩm Minh Dư càng thêm vẻ chán ghét, “Tự dưng không hiểu sao lại về nước. Lát nữa tớ phải ra sân bay đón anh ấy, tớ phải mặc ngoan ngoãn một chút, để anh ấy thấy tớ ở nhà nghe lời, có vậy mới có tiền tiêu vặt chứ.”

Khương Yểu châm chọc: “Cậu có thể có chút chí khí được không? Dù gì cũng là tiểu hoa đán nổi tiếng, kiếm hợp đồng quảng cáo là chuyện phút mốt, còn thiếu thốn chút tiền tiêu vặt này à?”

“Làm sao mà giống nhau được. Ai nỡ tiêu tiền mình cực khổ kiếm được chứ? Đương nhiên là nằm yên tiêu tiền của người khác mới vui.”

Khương Yểu: “……”

Lời này nói ra lại nghe có lý một cách kỳ lạ.

Thẩm Minh Dư hoàn toàn không nhận ra sự im lặng ngắn ngủi của Khương Yểu. Cứ hễ nhắc đến Thẩm Minh Lễ, cô ấy như được đả thông kinh mạch, hận không thể ca cẩm ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.

“Anh tớ đúng là sống ở thời phong kiến! Lần trước tớ đi thảm đỏ mặc váy hở lưng bị anh ấy nhìn thấy, anh ấy thậm chí còn gọi điện thẳng cho bên tổ chức bảo tớ đổi lễ phục! Hôm đó tớ mặc xấu ơi là xấu! Hot search bị con trà xanh Ngụy Tầm cướp mất rồi! Con bé thối tha đó vừa khoe chân vừa khoe eo, còn cố ý mua bài so sánh với tớ, nói tớ mập gấp đôi Ngụy Tầm! Tức chết đi được!” 

Thẩm Minh Dư hậm hực hừ một tiếng, “May mà con trà xanh bị cảm sốt mấy ngày, đáng đời!”

Thẩm Minh Dư ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt, lật cả những chuyện cũ rích từ tám trăm đời trước ra, như chuyện Thẩm Minh Lễ phạt cô ấy chép tiểu thuyết ngôn tình và phải đọc to trước mặt anh.

Khương Yểu xoa xoa tai bị cô ấy làm cho ồn ào, dứt khoát ấn tắt tiếng, lục túi xách tìm mascara chuốt lại một lần nữa.

Khương Yểu biết Thẩm Minh Dư có một người anh trai ruột, nhưng chưa từng gặp mặt.

Mấy năm gần đây, Tập đoàn Thẩm thị mở rộng thị trường nước ngoài, Thẩm Minh Lễ gần như không ở trong nước, cho dù có về thì anh luôn hành động kín đáo, ít tham gia giao thiệp.

Mọi chuyện về anh, Khương Yểu đều nghe được từ Thẩm Minh Dư và những người khác.

Nghe đồn sau khi bố của hai người qua đời, tập đoàn rơi vào tay người bên chi thứ, chỉ trong vài năm đã tiêu xài sạch những gì Tập đoàn Thẩm thị đã tích lũy suốt mấy chục năm. 

Khi Thẩm Minh Lễ tiếp quản, anh chưa đầy mười tám tuổi, tập đoàn trong tay anh giống như một cái vỏ rỗng đang thoi thóp. Nhưng kể từ khi nhậm chức, anh đã gọn gàng sắp xếp lại chiến lược kinh doanh, và bất chấp sự phản đối của mọi người, đã mua lại công ty Kỹ thuật Thịnh Khoa, một công ty khi đó không được đánh giá cao. 

Cũng chính nhờ thương vụ mua lại này và vài lần cải tổ lớn sau đó, Tập đoàn Thẩm thị đã vực dậy, chỉ mất ba năm để trở lại đỉnh cao, và Thẩm Minh Lễ cũng nhờ trận chiến này mà một lần nổi danh.

Trong mắt người ngoài, Thẩm Minh Lễ chín chắn tự chủ, thủ đoạn cứng rắn như sấm sét, bất cứ ai đã từng tiếp xúc với anh đều hết lời khen ngợi.

Nhưng trong lời kể của Thẩm Minh Dư, thì lại không phải như vậy.

Bố của hai người mất sớm, Thẩm Minh Lễ tự nhận trách nhiệm của người bố. Dù việc học có nặng đến đâu, công việc có bận đến mấy, Thẩm Minh Lễ vẫn quản lý nghiêm ngặt mọi thứ của Thẩm Minh Dư, không được về nhà muộn, không được yêu sớm, không được đi bar tụ tập với bạn học, cô ấy mỗi ngày phải học lễ nghi, học cưỡi ngựa, học khiêu vũ, học bốn ngoại ngữ, nếu thành tích không tốt thì tiền tiêu vặt cũng bị tịch thu.

Đối với Thẩm Minh Dư mà nói, anh trai cô ấy chính là tên trùm cuối cùng tàn bạo và đáng sợ nhất trên thế giới, cô ấy có thể kiên cường lớn lên dưới sự nghiêm khắc của anh hoàn toàn nhờ vào ý chí quật cường và một trái tim lạc quan nhân hậu của bản thân.

Sau khi trang điểm lại xong xuôi, Khương Yểu tắt chế độ im lặng, nghiêm túc phụ họa: “Ừ, cậu nói đúng, anh trai cậu sao lại thế cơ chứ.”

Không ngờ cuộc đối thoại lại kỳ diệu nối tiếp, giọng Thẩm Minh Dư kích động: “Đúng không đúng không! Tớ đã bảo anh ấy quá đáng mà!”

Khương Yểu: “……”

Cô kịp thời chuyển đề tài, “Vậy là tiệc của Tưởng Văn Đống không đi nữa à?”

“Không đi nữa, anh tớ quan trọng hơn mà.” Thẩm Minh Dư thở dài uể oải một tiếng.

Khương Yểu thầm nghĩ, thay từ “anh tớ” bằng từ “tiền tiêu vặt” thì chuẩn xác hơn.

“Được rồi, vậy buổi tối...?”

“Yên tâm, tớ nhất định sẽ chọn chiếc váy gợi cảm nhất đi cùng cậu đến buổi xem mắt.” Cuối cùng Thẩm Minh Dư chọn bộ váy trắng đầu tiên, “Không nói nữa, tớ đi đón anh đây.”

Cúp điện thoại, xe vừa kịp dừng trước cửa Giang Minh Hội Quán.

Khương Yểu nhìn đồng hồ, dặn dò tài xế: “Sáu giờ đón tôi, đến khách sạn Minh Châu.”

Sắp xếp xong lịch trình, cô duyên dáng bước xuống theo cánh cửa xe được người gác cổng mở ra.

Hôm nay là sinh nhật Tưởng Văn Đống, anh ta mời bạn bè đến hội quán riêng của mình để tụ tập.

Gia đình Tưởng Văn Đống kinh doanh về trang phục, kiếm được rất nhiều tiền nhờ thương mại điện tử từ những năm đầu, một bước trở thành thế lực mới nổi ở Lâm Thành. Nhà họ Tưởng dốc lòng muốn chen chân vào giới giao thiệp hào môn Lâm Thành, nên họ kiểm soát việc giao thiệp của Tưởng Văn Đống rất nghiêm ngặt, cố ý để anh ta kết giao nhiều hơn với các công tử và tiểu thư danh giá.

Đây cũng là lý do Tưởng Văn Đống vắt óc mời Khương Yểu đến tiệc sinh nhật.

Tổ tiên nhà họ Khương đã là đại gia đình nổi tiếng ở Lâm Thành, có gốc rễ sâu dày tại địa phương. Phát triển đến nay, sản nghiệp nhà họ Khương trải rộng khắp các ngành nghề, Tập đoàn Khương thị dưới sự quản lý của chú hai Khương Yểu, càng ngày càng phát triển như mặt trời ban trưa.

Khương Yểu là con gái lớn của nhà họ Khương, gọi cô là tiểu thư danh giá bậc nhất Lâm Thành cũng không hề quá lời.

Việc cô đồng ý đến tham dự tiệc sinh nhật của Tưởng Văn Đống, trong mắt nhà họ Tưởng là một bước đi quan trọng để chen chân vào giới hào môn Lâm Thành.

Khoảnh khắc cánh cổng hội quán mở ra, ánh sáng chói lòa tràn vào căn phòng tối tăm náo nhiệt.

Giống như một chùm đèn rọi đột ngột bật sáng trên sân khấu, tuyên bố nhân vật chính đã xuất hiện.

Không khí ồn ào trong phòng chìm xuống một giây, ánh mắt mọi người không khỏi đổ dồn theo tia sáng rực rỡ ở cửa.

Người phụ nữ bước vào có dáng người thướt tha.

Cô chỉ mặc một chiếc váy lụa hai dây màu đỏ thẫm, chiếc váy dài vốn kén người mặc lại vừa vặn tôn lên đường xương quai xanh thon dài như thiên nga và vòng eo mềm mại dễ ôm. Nhìn từ xa, cô như một đóa hồng đỏ rực đang nở rộ, kiều diễm đến chói mắt.

Đến gần nhìn kỹ, dung mạo người phụ nữ càng thêm xinh đẹp kinh diễm. Vẻ ngoài của cô mang vẻ đẹp cao cấp và lạnh lùng, như một tiên nữ lạc xuống trần gian, đẹp đến nỗi không thể diễn tả được.

Tiệc sinh nhật hôm nay của Tưởng Văn Đống mời rất nhiều người, không thiếu các ngôi sao, người nổi tiếng trên mạng, ai cũng xinh đẹp hết phần thiên hạ.

Nhưng tất cả những mỹ nhân trong căn phòng này, khi đứng cạnh cô, đều trở nên lu mờ.

“Không biết con con nhỏ vô danh tiểu tốt nào, lại ở đây giành sự chú ý.” Có người chua ngoa lẩm bẩm với bạn mình.

Lời vừa dứt, họ đã thấy Tưởng Văn Đống cười tươi chào đón: “Cô Khương, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Thái độ của chủ nhân thường đại diện cho tầm quan trọng của khách. Những người đó thậm chí còn không nhận được một cái liếc mắt của Tưởng Văn Đống, chứ đừng nói đến nụ cười chào đón.

Bạn của người đó vội vàng kéo cô ta vào góc, ra hiệu cô ta đừng nói linh tinh nữa.

Khương Yểu đương nhiên không để tâm người khác đang bàn tán gì, cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, giữ đủ thể diện cho Tưởng Văn Đống: “Anh Tưởng, sinh nhật vui vẻ. Đến hơi muộn, xin lỗi nhé.”

“Có gì đâu, cô chịu đến là vinh dự của tôi rồi.” Tưởng Văn Đống giơ tay ra hiệu, dẫn đường cho cô, “Minh Dư không đến à?”

Khương Yểu: “Không.”

“Ồ.” Vẻ mặt thất vọng của Tưởng Văn Đống chỉ thoáng qua, anh ta vờ như không để ý hỏi, “Vậy lát nữa cô ấy sẽ đến chứ?”

“Hôm nay cô ấy có việc, không thể đến được.” Khương Yểu cười duyên dáng, “Cô ấy bảo tôi gửi lời chúc mừng thay cô ấy.”

“Ồ... cảm ơn. Lát nữa tôi sẽ nhắn tin riêng cảm ơn cô ấy.”

Khương Yểu chỉ cười mà không nói gì.

Chuyện Tưởng Văn Đống đang theo đuổi Thẩm Minh Dư, mọi người trong giới đều biết rõ. Đáng tiếc Thẩm Minh Dư không ưa cái kiểu đại gia nhà giàu mới nổi thích khoe mẽ của anh ta, chưa bao giờ cho anh ta sắc mặt tốt.

Hai người khách sáo dăm ba câu, Khương Yểu gặp người quen, liền tách ra khỏi Tưởng Văn Đống.

Thẩm Minh Dư không đến, Tưởng Văn Đống cũng không còn tâm trí để tiếp chuyện Khương Yểu.

Rời khỏi chỗ cô, Tưởng Văn Đống như trút được gánh nặng, thả lỏng vai, rồi khẽ cười nhạt.

Việc phải niềm nở lấy lòng với Khương Yểu hoàn toàn là ý của gia đình, thêm vào đó cô lại có quan hệ tốt với Thẩm Minh Dư, nên Tưởng Văn Đống mới phải tươi cười chào đón.

Nếu không, anh ta mới lười nịnh bợ Khương Yểu.

Trở lại bên cạnh bạn bè, anh ta rút một điếu thuốc từ bao ra, châm lửa kẹp giữa ngón tay.

Cái gì mà tiệc sinh nhật của anh ta, căn bản chỉ là cái cớ để mọi người giao tiếp thôi. Tưởng Văn Đống mất hứng, đang suy nghĩ khi nào thì kết thúc, đi tìm một quán bar nào đó để quẩy mới là điều thực sự anh ta muốn.

“Cô gái vừa nói chuyện với cậu là ai thế?” Bạn của Tưởng Văn Đống xáp lại gần, đưa cho anh ta một ly Jack Daniel’s.

Tưởng Văn Đống nhận ly, tu một ngụm: “Cậu nói cô nào?”

Anh ta nhìn theo ánh mắt của bạn mình, cuối cùng dừng lại ở Khương Yểu, đang được một nhóm cô gái vây quanh như sao sáng trăng tròn.

“Cậu nói Khương Yểu à?” Tưởng Văn Đống khựng lại, “Nhà họ Khương ở Lâm Thành, cậu nghe nói chưa?”

Người bạn sững sờ, ánh mắt thâm thúy hơn mấy phần: “Khương thị đó à?”

“Đúng vậy, sao hả?” Tưởng Văn Đống hít một hơi thuốc, chầm chậm nhả ra một làn khói. anh ta đổi tư thế lười biếng dựa vào ghế sofa, “Thích à?”

“Ừ.”

“Thôi đừng mơ nữa.” Tưởng Văn Đống cười nhạt một tiếng, “Cậu mới đến nên chưa rõ, chảnh chọe kinh khủng.”

“Ý là sao?”

Tưởng Văn Đống nheo mắt.

Anh ta trước giờ không thích mấy cậu ấm cô chiêu xuất thân từ các gia tộc lâu đời này, từng người từng người một cậy có tổ tiên che chở mà kiêu ngạo, coi thường người khác.

Đặc biệt là Khương Yểu, dựa vào thân phận con gái lớn nhà họ Khương, làm trời làm đất làm đủ mọi thứ.

Bố mẹ cô mất sớm, chỉ dựa vào chú hai nuôi dưỡng, không biết lấy đâu ra cái khí chất kiêu ngạo đến thế.

Người bạn mới chuyển đến Lâm Thành không lâu, Tưởng Văn Đống giải thích cho cậu ta: “Nhà họ Khương chọn cho cô ta không ít đối tượng liên hôn, điều kiện đều đặc biệt tốt. Phải đến mười mấy người rồi, không một ai có thể chịu nổi cái tính tiểu thư của cô ta quá ba ngày.”

Tưởng Văn Đống chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Mùa đông không được để gió lạnh lùa vào, mùa hè không được để mặt trời chiếu rọi. Xe đón cô ta nhất định phải là ghế da bò bán đảo Scandinavia khâu tay, thân xe phải được đính kim cương hồng mà cô ta yêu thích nhất. Ba phút đường cũng phải xe đưa xe rước, chậm một phút trả lời tin nhắn là giận dỗi block người ta, bạn gái như thế cậu dám nhận không?”

Nhắc đến chuyện này, Tưởng Văn Đống liền bực bội.

Một người anh em tốt của anh ta đã bị Khương Yểu hành hạ, đến giờ vẫn bị ám ảnh tâm lý với phụ nữ.

Người bạn nghe xong, không thể tin được nhìn về phía Khương Yểu.

Cô đang mỉm cười lười biếng đối phó với đám người vây quanh mình.

Giống như một đóa hồng đỏ nở rộ giữa trăm hoa, kiều diễm nhưng cô độc và kiêu hãnh.

Ra khỏi Giang Minh Hội Quán, đã hơn sáu giờ mười phút.

Lại gặp phải giờ cao điểm buổi tối ở Lâm Thành, Khương Yểu đến khách sạn Minh Châu đã muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.

Nhưng trong lòng cô không có nửa điểm áy náy.

Xem mắt mà, đến muộn một chút cũng không sao.

Trong nhà hàng không có nhiều người, cũng không có đàn ông độc thân. Khương Yểu không tìm thấy đối tượng xem mắt của mình, dứt khoát bảo phục vụ dẫn cô đến một bàn trống.

Buổi xem mắt hôm nay là do gia đình sắp xếp. Đã là đối tượng xem mắt thứ mười lăm rồi, Khương Yểu đã quá quen với chuyện này.

Cô không hề muốn kết hôn, nhưng vì tình hình gia đình, không thể từ chối thẳng thừng, nên cô dứt khoát để mặc mọi người sắp xếp, sau đó sẽ tìm cách đá người ta đi.

Việc đầu tiên Khương Yểu làm khi ngồi xuống là nhắn tin cho Thẩm Minh Dư: 【Đến đâu rồi?】

【Đang ở cửa, sắp tới rồi!】

Khương Yểu gửi lại một biểu tượng “ok”, thoát khỏi khung chat, phát hiện đối tượng xem mắt của cô cũng đã gửi tin nhắn.

15: 【Vừa họp xong, kẹt xe, sẽ đến muộn một chút.】

15: 【Xin lỗi nhé.】

“15” là tên Khương Yểu đặt cho đối tượng xem mắt, ý là đối tượng xem mắt thứ 15.

Tô Huệ Vân có lẽ đã cho cô xem ảnh, tên và điều kiện gia đình của đối phương, nhưng cô hoàn toàn không để tâm, chỉ nhớ thời gian và địa điểm gặp mặt.

Dù sao sau này còn có 16, 17, 18... cô không cần thiết phải nhớ tên những người này.

Thái độ của đối phương coi như thành khẩn, đã kìm được cơn giận tiểu thư sắp bùng phát của Khương Yểu.

Thôi, dù sao qua hôm nay cũng sẽ không gặp lại nữa.

Khương Yểu trả lời 【Không sao】, tiện tay gửi số bàn qua.

Cô cất điện thoại, lục trong túi xách ra hộp phấn, nhìn vào chiếc gương nhỏ xác nhận lớp trang điểm của mình đã được tẩy trang sạch sẽ.

Cô đã tẩy trang ngay khi rời khỏi Giang Minh Hội Quán, và thay một bộ áo phông và quần bò đơn giản.

Đây là mánh khóe nhỏ mà cô thích dùng trong những lần xem mắt gần đây.

Trước đây, cô thường tỏ ra kiêu căng, gây chuyện trước mặt đối tượng xem mắt, không một người đàn ông nào chịu nổi cô như vậy, ai nấy đều khéo léo từ chối lời đề nghị liên hôn của nhà họ Khương.

Chiêu này rất hiệu quả, người giữ kỷ lục lâu nhất cũng chỉ chịu đựng được cô hai ngày rưỡi.

Nhưng hiệu quả thì hiệu quả, chỉ có điều hơi hao tổn danh tiếng của cô.

Dần dà, danh tiếng của Khương Yểu trong giới bị cô tự mình làm cho gần như không còn gì.

Bây giờ nhắc đến tên cô, người ta luôn liên tưởng đến hai chữ “chảnh chọe”.

Khương Yểu đau khổ tự kiểm điểm, không thể tiếp tục hủy hoại danh tiếng của mình như thế này nữa, đành phải thay đổi kế hoạch.

Mấy lần xem mắt gần đây, cô đều đến gặp mặt đối tượng xem mắt với khuôn mặt mộc, rồi tìm một cô bạn xinh đẹp, gợi cảm đi cùng.

Mặc dù bản thân Khương Yểu có nền tảng rất tốt, nhưng bên cạnh lại có một mỹ nữ được trang điểm kỹ càng, bất cứ ai cũng sẽ không tự chủ mà phân tâm nhìn thêm vài lần.

Phương pháp này trăm lần hiệu quả, mấy gã đàn ông cô gặp hôm trước đều trúng chiêu.

Đến lúc đó, cô chỉ cần tủi thân từ chối đối tượng xem mắt bằng lý do này là xong, vừa tiết kiệm thời gian lại vừa tiết kiệm sức lực.

Đèn chùm pha lê rọi ánh sáng rực rỡ lên cửa sổ kính sát đất, phản chiếu logo dập nổi màu vàng kim trên tường và những bóng hình đan xen ngoài cửa sổ. Mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có tiếng dương cầm du dương từ từ chảy trôi trong căn phòng ấm áp ánh đèn.

Khương Yểu ngồi không chờ đợi một lúc, rất nhanh, một người phụ nữ quyến rũ, xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt cô.

Khác với bộ quần áo dài che kín mít buổi sáng, Thẩm Minh Dư mặc một chiếc váy ngắn màu đen trễ vai để đi hẹn. Thiết kế bó eo làm nổi bật vòng eo thon gọn của cô ấy, đôi chân trắng dài lộ ra ngoài, cô ấy đi giày cao gót, dáng vẻ yêu kiều bước về phía cô.

“Đối tượng xem mắt của cậu chưa tới à?” Thẩm Minh Dư bước đến bên Khương Yểu, tháo kính râm, “Người này không được rồi.”

“Đúng vậy.” Khương Yểu thờ ơ đáp.

Thái độ của Khương Yểu không làm Thẩm Minh Dư bất ngờ, cô ấy căn bản không quan tâm đến đối tượng xem mắt của Khương Yểu.

Quá nhiều, quan tâm không xuể.

Thẩm Minh Dư vén tóc, nháy mắt với Khương Yểu: “Bộ đồ này của tớ ổn chứ? Đảm bảo hôm nay sẽ mê hoặc đối tượng xem mắt của cậu đến mức thần hồn điên đảo.”

Khương Yểu giơ ngón cái về phía cô ấy, gật đầu công nhận: “Tuyệt vời, đẹp hơn bộ cậu mặc buổi chiều nhiều.”

Thẩm Minh Dư nheo mắt: “Đừng nhắc nữa, buổi chiều suýt làm tớ ngộp thở. Nhưng mà bộ đó anh tớ có vẻ hài lòng, tớ thấy cả buổi chiều anh ấy tâm trạng khá tốt, tiền tiêu vặt tháng này có rồi.”

Nói xong, Thẩm Minh Dư đắc ý lắc đầu.

“Anh ấy ở nhà trong thời gian này, tớ phải ngoan ngoãn một chút. Gần đây có tiệc nào thì đừng gọi tớ nữa nhé. Chuyện xem mắt này cũng đừng gọi tớ, tớ sợ ăn mặc thế này ra ngoài bị anh ấy bắt gặp.” 

Thẩm Minh Dư tưởng tượng ra cảnh bị Thẩm Minh Lễ nhìn thấy mình mặc như thế này đi lang thang bên ngoài... Quá đáng sợ, cô ấy không dám nghĩ.

Thẩm Minh Dư sợ đến rùng mình, chỉ vào chỗ ngồi bên trong: “Cậu cũng vậy, xem mắt thì chọn chỗ nào không chọn, lại chọn cái nơi chết tiệt này. Cậu nhường tớ một chút, tớ muốn ngồi bên trong.”

Khách sạn Minh Châu là thương hiệu khách sạn cao cấp dưới trướng Tập đoàn Thẩm thị, nói trắng ra là địa bàn nhà Thẩm Minh Dư.

Khương Yểu đứng dậy, nhường chỗ cho Thẩm Minh Dư.

Thấy vẻ nhát gan sợ sệt của cô ấy, Khương Yểu trêu chọc: “Đâu phải tớ chọn. Hơn nữa, buổi tối, anh trai cậu đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại đi thị sát công việc à?”

“Cũng không chắc nữa.” Thẩm Minh Dư nhún vai, chậm rãi di chuyển vào chỗ ngồi bên trong, “Cậu không biết đâu, hôm nay anh ấy vừa về nước, còn chưa kịp điều chỉnh múi giờ đã quay về tổng bộ họp rồi. Anh ấy thực sự là kẻ cuồng công việc đáng sợ nhất mà tớ từng gặp.”

Khương Yểu vừa nghe Thẩm Minh Dư ca cẩm vừa ngẫu nhiên đáp lời. Trong lúc cô ấy đang ngồi vào, Khương Yểu liếc thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục chỉnh tề bước vào cửa nhà hàng.

Người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, ngũ quan sâu sắc, giữa hai hàng lông mày toát lên một vẻ lạnh lùng nhàn nhạt. Anh rủ mắt xuống, nói nhỏ vài câu với người phục vụ ở cửa, cử chỉ toát ra một khí chất cao quý mà người khác khó mà đạt được.

Khương Yểu không tự chủ được nhìn thêm vài lần.

Người đàn ông có khí chất nổi bật, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Khương Yểu cố gắng tìm kiếm trong ký ức, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Dường như nhận thấy ánh mắt của Khương Yểu, anh ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô.

Khương Yểu rất tự nhiên dời tầm mắt đi.

Mặc dù người đàn ông có khí chất xuất chúng, nhưng Khương Yểu cũng không đến mức si mê đến nỗi phải đưa tình với một người đàn ông xa lạ.

Tuy nhiên...

Khương Yểu lơ đãng nghĩ ngợi, nếu đối tượng xem mắt hôm nay của cô có được một nửa nhan sắc của anh, thì cô có thể miễn cưỡng tha thứ cho việc anh ta đến muộn.

“Cậu có nghe tớ nói không đấy?” Thẩm Minh Dư uống một ngụm nước chanh, kéo suy nghĩ của Khương Yểu trở lại.

“Có nghe có nghe.” Khương Yểu đáp qua loa.

Thẩm Minh Dư không để ý đến sự lơ đãng của cô, cũng không nhận ra tiếng bước chân phía sau lưng mình, chống cằm, cái miệng nhỏ bé lải nhải không ngừng như súng máy: “Cậu nói xem anh tớ cũng đã lớn tuổi rồi, ngày nào cũng bận rộn như thế, làm sao mà tìm được bạn gái chứ? Mà cũng đúng, với cái tư tưởng cổ hủ thời phong kiến của anh ấy, đáng đời không có bạn gái.”

Lời vừa dứt, người phục vụ dẫn Thẩm Minh Lễ đi đến bên cạnh hai cô gái.

Bước chân Thẩm Minh Lễ hơi khựng lại, rồi thấy chính em gái ruột của mình đang trợn mắt châm chọc: “Haizz... cậu nói xem anh tớ chưa từng có bạn gái, có khi nào anh ấy là gay không?”

Truyện Hot

Chapter
1 Chương 1: Xem Mắt
2 Chương 2: Số Kiếp Cô Đơn
3 Chương 3: Chồng Chưa Cưới
4 Chương 4: Quà Tặng
5 Chương 5: Giới Hạn
6 Chương 6: Hẹn Hò
7 Chương 7: Hẹn Hò
8 Chương 8: Có Xứng Đáng Không
9 Chương 9: Kim Cương Hồng
10 Chương 10: Lời Hẹn Ước
11 Chương 11: Anh Rể
12 Chương 12: Cái Ôm
13 Chương 13: Kết Hôn Đi
14 Chương 14: Nghĩa Vụ Vợ Chồng
15 Chương 15
16 Chương 16: Hôn lễ
17 Chương 17: Lừa Hôn
18 Chương 18: Sống riêng
19 Chương 19: Ân Ái
20 Chương 20: Hiểu Lầm
21 Chương 21: Sống Riêng
22 Chương 21: Áo Choàng Tắm
23 Chương 23: Cảm Cúm
24 Chương 24: Dụ Dỗ
25 Chương 25: Tự Nguyện
26 Chương 26: Về Phòng Ngủ Chính
27 Chương 27: Ân Nhân Cứu Mạng
28 Chương 28: Thanh Mai Trở Về
29 Chương 29: Giận dỗi
30 Chương 30: Tám chuyện
31 Chương 31: Làm lành
32 Chương 32: Tiệc đón gió
33 Chương 33: Không được thích
34 Chương 34: Liên lạc
35 Chương 35: Bị ốm
36 Chương 36: Thích
37 Chương 37: Tình yêu
38 Chương 38: Tỏ tình
39 Chương 39: Thắt cà vạt
40 Chương 40: An ủi
41 Chương 41: Người nhà
42 Chương 42: Ảnh chụp
43 Chương 43: Nhớ anh 
44 Chương 44: Siêu thị 
45 Chương 45: Ý nghĩa
46 Chương 46: Quán bar
47 Chương 47: Sinh nhật 
48 Chương 48: Sao chép
49 Chương 49: Bị tố cáo
50 Chương 50: Tin tưởng
Ngắt Đóa Hồng - Thời Đinh

73 Chương

1
Chương 1: Xem Mắt
2
Chương 2: Số Kiếp Cô Đơn
3
Chương 3: Chồng Chưa Cưới
4
Chương 4: Quà Tặng
5
Chương 5: Giới Hạn
6
Chương 6: Hẹn Hò
7
Chương 7: Hẹn Hò
8
Chương 8: Có Xứng Đáng Không
9
Chương 9: Kim Cương Hồng
10
Chương 10: Lời Hẹn Ước
11
Chương 11: Anh Rể
12
Chương 12: Cái Ôm
13
Chương 13: Kết Hôn Đi
14
Chương 14: Nghĩa Vụ Vợ Chồng
15
Chương 15
16
Chương 16: Hôn lễ
17
Chương 17: Lừa Hôn
18
Chương 18: Sống riêng
19
Chương 19: Ân Ái
20
Chương 20: Hiểu Lầm
21
Chương 21: Sống Riêng
22
Chương 21: Áo Choàng Tắm
23
Chương 23: Cảm Cúm
24
Chương 24: Dụ Dỗ
25
Chương 25: Tự Nguyện
26
Chương 26: Về Phòng Ngủ Chính
27
Chương 27: Ân Nhân Cứu Mạng
28
Chương 28: Thanh Mai Trở Về
29
Chương 29: Giận dỗi
30
Chương 30: Tám chuyện
31
Chương 31: Làm lành
32
Chương 32: Tiệc đón gió
33
Chương 33: Không được thích
34
Chương 34: Liên lạc
35
Chương 35: Bị ốm
36
Chương 36: Thích
37
Chương 37: Tình yêu
38
Chương 38: Tỏ tình
39
Chương 39: Thắt cà vạt
40
Chương 40: An ủi
41
Chương 41: Người nhà
42
Chương 42: Ảnh chụp
43
Chương 43: Nhớ anh 
44
Chương 44: Siêu thị 
45
Chương 45: Ý nghĩa
46
Chương 46: Quán bar
47
Chương 47: Sinh nhật 
48
Chương 48: Sao chép
49
Chương 49: Bị tố cáo
50
Chương 50: Tin tưởng

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]