Tiếng còi xe đột ngột vang lên kéo Hứa Chi Thanh trở về từ những dòng suy nghĩ. Bóng dáng đôi tình nhân nhỏ bên đường đã sớm biến mất, chỉ còn những người đi đường vội vã, dẫm trên nền đất ẩm ướt hối hả đến ga tàu điện ngầm.
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, mưa phùn dần tạnh.
Vụ tai nạn phía trước đã được xử lý xong, đường sá thông suốt trở lại. Cô bất giác cười lắc đầu, đóng cửa sổ, tiếp tục lái xe.
Về đến nhà, Xixi vẫy đuôi chạy ra, Hứa Chi Thanh cúi người xoa đầu chó nhỏ, nhìn thấy mẹ đang đợi cô ở phòng khách.
Thấy người vào nhà, mẹ đứng dậy nói: “Về rồi à, sáng mai để chú Dư đưa con ra sân bay.”
“Vâng.”
“Công việc đừng quá vất vả, dục tốc bất đạt, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ.”
“Con biết rồi.”
Mẹ lại dặn dò: “Tối nay nhớ dọn vali nhé, đồ không quan trọng thì gói lại, hôm khác gửi chuyển phát nhanh.”
“Con dọn xong rồi ạ.”
“Được, lên lầu ngủ đi.”
Hứa Chi Thanh nghe mẹ nói vậy, lạ lùng nhìn bà, thăm dò hỏi: “Mẹ không có gì khác để nói sao?”
Mẹ biết chuyện cô tham gia họp lớp tối nay, vậy mà có thể nhịn không hỏi về Tạ Gia Hằng ư?
“Nếu con muốn nghe mẹ nhắc đến Gia Hằng thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy.” Mẹ lộ ra nụ cười đắc ý: “Tối nay gặp thằng bé rồi à?”
“Chưa ạ.”
Hứa Chi Thanh bước lên cầu thang, chuẩn bị về phòng ngủ của mình.
Mẹ cô cuối cùng không nhịn được, vội vàng theo sát phía sau hỏi: “Sao lại không gặp chứ, chẳng lẽ buổi họp lớp của các con không gọi thằng bé? Chẳng lẽ là thằng bé không đi sao?”
“Ừm, là anh ấy không đến.” Hứa Chi Thanh thản nhiên nói.
“Không thể nào!” Mẹ cô dứt khoát phủ định.
Hứa Chi Thanh dừng bước, quay đầu lại nhìn mẹ đầy nghi hoặc: “Sao mẹ lại tin anh ấy đến vậy?”
Mặc dù có thể thấy mẹ cô thích và hài lòng với Tạ Gia Hằng, nhưng không nên đến mức này, cứ như thể mẹ cô còn tin tưởng tình cảm của anh ấy hơn cả chính cô.
Mẹ cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con nói mẹ nghe, rốt cuộc hai đứa vì sao chia tay?”
Hứa Chi Thanh thu lại ánh mắt, đáp: “Yêu xa.”
“Qua loa!”
“Mẹ cũng vậy.”
Mẹ cô biết không hỏi được gì, cũng không tiếp tục đi theo, dặn dò một câu “ngủ sớm đi”, rồi ôm Xixi về phòng mình.
Hứa Chi Thanh xua tay, vào phòng ngủ đóng cửa, tắm xong nằm trên giường.
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ vào phòng, mép giường như được phủ một lớp bạch kim, màn đêm tràn ngập quầng sáng nhàn nhạt. Cô mượn ánh sáng mờ ảo nhìn trần nhà, lại một lần nữa mất ngủ.
Mẹ, bạn thân, bạn bè, tất cả mọi người đều tò mò về lý do họ chia tay.
Hứa Chi Thanh chưa bao giờ trả lời trực tiếp, là vì không muốn nhắc lại, mà cũng thật sự không phải một hai câu là có thể nói rõ được.
Mâu thuẫn giữa cô và Tạ Gia Hằng bắt đầu từ khi cô chọn đến Bắc Kinh.
Mới tiếp xúc với công việc, luôn gặp phải đủ loại vấn đề, Hứa Chi Thanh bận tối mắt tối mũi, không thể trả lời tin nhắn của anh kịp thời, về đến ký túc xá công ty cũng thường đổ gục xuống ngủ ngay, quên gọi video cho anh.
Từ việc có thể gặp mặt mỗi ngày đến không nhận được một tin nhắn nào, Tạ Gia Hằng rất không quen với sự thay đổi mối quan hệ này, cuối tuần anh cũng bay đến Bắc Kinh.
Câu nói đầu tiên khi gặp mặt là: “Em có thể trả lời tin nhắn của anh được không?”
Anh ngừng lại, giọng rất nhẹ: “Một chữ ‘ừm’ cũng được.”
Hứa Chi Thanh nhận ra mình vì công việc mà hoàn toàn bỏ bê bạn trai, sau này dù dự án có bận đến mấy, về nhà muộn đến đâu, cô cũng sẽ trả lời tin nhắn của anh.
Lại qua một thời gian, khi Tạ Gia Hằng đưa cô ra sân bay, anh lấy vali của mình từ cốp xe ra.
Hứa Chi Thanh lạ lùng hỏi anh: “Anh đi đâu?”
Anh nhếch môi tuyên bố: “Từ hôm nay, em ở đâu anh ở đó!”
Năm ba đại học ít tiết, họ có thể tận dụng thời gian rảnh để vượt qua khó khăn của yêu xa, nhưng đến năm tư đại học, Tạ Gia Hằng cũng cần vào công ty của gia đình học tập. Tập đoàn Thiên Thành không phát triển thị trường miền Bắc, tất cả nguồn lực và nhân tài đều ở tổng công ty, anh chỉ có thể ở Thâm Thành học tập.
Hai người cùng bận rộn, việc gặp mặt càng khó khăn hơn, thậm chí thỉnh thoảng có vài ngày họ hoàn toàn mất liên lạc.
Hứa Chi Thanh ban đầu cũng không quen, nhưng công việc bận rộn khiến cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, so với đó, sự lo lắng và bất an của Tạ Gia Hằng lại cực kỳ rõ ràng.
Anh không nản lòng đi đi về về giữa Bắc Kinh và Thâm Thành, thậm chí bỏ cả công việc để tìm Hứa Chi Thanh, cố chấp muốn giống như trước đây, cùng nhau đón mỗi dịp lễ, nhưng kết quả lại là nghe cô nói “không có thời gian, đang họp”, thường xuyên không được như ý.
Họ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vã, tranh cãi, đến cuối cùng đều là Tạ Gia Hằng im lặng, Hứa Chi Thanh quay lưng bỏ đi.
Anh dường như luôn nín nhịn, cho đến khi Lạc Hướng Văn xuất hiện, khiến sự bực bội đó bùng nổ.
Lạc Hướng Văn là đàn anh cùng câu lạc bộ, cùng chuyên ngành với Hứa Chi Thanh, hơn họ ba khóa. Khi họ chưa yêu nhau, Lạc Hướng Văn đã thường xuyên bày tỏ thiện chí với Hứa Chi Thanh, sau này biết họ yêu nhau, lại vì công việc nên không tìm cô nữa.
Anh ta tốt nghiệp sau đó vào một công ty bất động sản ở Bắc Kinh, ba năm sau trở thành quản lý dự án, và dự án anh ta phụ trách vừa hay là dự án mới mà Hứa Chi Thanh đang theo dõi.
Tạ Gia Hằng lại một lần nữa bay đến Bắc Kinh tìm cô, cô vừa tiếp đón Lạc Hướng Văn xong trong phòng họp, lúc đi ra thì gặp mặt.
“Sao anh ta lại ở đây?” Giọng Tạ Gia Hằng mang theo sự chất vấn và khó chịu.
Hứa Chi Thanh dùng ánh mắt ra hiệu anh đừng làm loạn, chủ động giới thiệu: “Đàn anh là người phụ trách dự án Vạn Phong.”
Tạ Gia Hằng cười khẩy: “Trùng hợp thật.”
Lạc Hướng Văn lại không hề bận tâm đến thái độ của anh, vẫn cười ôn hòa nhã nhặn, nói chuyện rất khéo léo: “Tôi cũng không ngờ có thể hợp tác với Chi Thanh, có lẽ là duyên trời định.”
Tạ Gia Hằng nhìn anh ta đầy khinh thường, chỉ thiếu điều nói ra câu “duyên cái cục s*t”.
Hứa Chi Thanh khẽ cong môi, không muốn làm tình hình thêm khó xử, cô đưa tay ra hiệu Lạc Hướng Văn đi trước, dẫn anh ta xuống thang máy, tiễn ra khỏi công ty.
Bước ra khỏi cổng lớn, Lạc Hướng Văn nói: “Chi Thanh, rời khỏi công ty, thân phận của tôi chỉ là đàn anh của em mà thôi. Tôi muốn với tư cách là đàn anh hỏi một câu hỏi riêng tư, được không?”
“Được ạ, đàn anh.”
“Em và Tạ Gia Hằng, bây giờ đang yêu xa sao?”
Hứa Chi Thanh khẽ gật đầu, không tiết lộ thêm ý gì khác, khóe môi Lạc Hướng Văn nở một nụ cười, vừa định mở lời thì bị cô cười ngắt lời: “Em nghe các đàn anh khác nhắc đến, bạn gái của đàn anh rất xinh đẹp, hơn nữa chuyện tốt sắp đến rồi, chúc mừng đàn anh nhé, lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho em và A Hằng đấy.”
Lạc Hướng Văn sững sờ một thoáng, phản ứng lại rồi giải thích: “Tôi và cô ấy chia tay rồi.”
Hứa Chi Thanh không để ý, cũng không muốn nói thêm về vấn đề tình cảm, cô lịch sự đưa tay ra nói: “Hy vọng lần hợp tác này với đàn anh thật vui vẻ.”
Lạc Hướng Văn nhẹ nhàng nắm lại, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Hứa Chi Thanh nhìn anh ta rời đi rồi, quay người trở lại công ty, Tạ Gia Hằng không biết từ lúc nào cũng đã xuống dưới, khoanh tay dựa vào tường ở sảnh lớn.
Anh bước đến, lặng lẽ đi theo bên cạnh Hứa Chi Thanh. Đến khi lên lầu trở về văn phòng, anh mới khẽ mở lời: “Nhất thiết phải là anh ta sao?”
“Người phụ trách dự án là anh ấy.”
Hứa Chi Thanh là tổng giám đốc công ty con, thuộc vị trí nối tiếp trên dưới, việc kéo nguồn lực cô có thể không làm, tiếp đón khách hàng cũng không phải phạm vi chức vụ của cô, nhưng cô lại ôm đồm hết mọi việc.
Bao gồm cả dự án Vạn Phong.
Trong phòng im lặng rất lâu, Tạ Gia Hằng khẽ nói: “Em có thể không nhận dự án này mà.”
Công ty con Tín An so với các công ty cùng cấp thì phát triển bình thường, nhưng sức mạnh tổng thể ở thị trường miền Bắc vẫn không thể xem nhẹ, có danh tiếng do tổng công ty gây dựng nhiều năm, lại có vốn và nguồn lực hỗ trợ, họ có rất nhiều dự án để lựa chọn.
“Nó là dự án có lợi nhất cho em.” Hứa Chi Thanh bình tĩnh trả lời.
Sau khi cô đến công ty con, cô luôn được các lãnh đạo chiều chuộng, chỉ coi cô như một tiểu thư đến kiểm tra cho có lệ, vừa kính trọng vừa qua loa đại khái, không cho tham gia vào nội dung cốt lõi của dự án, đến công trường cũng không cho ở ngoài trời, căn bản không học được gì.
Hứa Chi Thanh quá cần một dự án hoàn toàn thuộc về mình, cô có thể đích thân tham gia, làm quen quy trình, tích lũy kinh nghiệm.
Cô ở Bắc Kinh không có quan hệ, khắp nơi đều gặp khó khăn, Lạc Hướng Văn là một cơ hội tình cờ đến, cô phải nắm bắt.
Lời vừa dứt, văn phòng chìm vào im lặng, Hứa Chi Thanh quay lưng lại nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, Tạ Gia Hằng cúi đầu ngồi trên ghế sofa.
Rất lâu sau, Tạ Gia Hằng đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Hứa Chi Thanh chần chừ hai giây, cầm lấy túi xách đi theo anh ra ngoài.
Trong bữa ăn, Tạ Gia Hằng nói về bạn bè và những chuyện thú vị ở trường, giọng điệu tự nhiên thoải mái, Hứa Chi Thanh cũng cười nói chuyện, như thể những điều không vui trước đó đều tan biến hết.
Nhưng sự thật là, hạt giống mâu thuẫn đã gieo xuống, bén rễ nảy mầm trong lòng họ, cho đến khi không thể nhổ bỏ được nữa.
—
Sau khi Tạ Gia Hằng rời khỏi bãi đậu xe, anh không về nhà mình mà lái xe về nhà bố mẹ.
Vào cửa thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa, một người xem TV, một người lật tạp chí, lơ đãng, rõ ràng là đang đợi anh về để tra hỏi tội.
Nghe thấy tiếng động, họ đồng thời đặt những việc đang làm xuống, đồng thanh nói: “Lại đây.”
Giọng điệu gọi chó khiến Tạ Gia Hằng mím môi, theo thói quen hai tay đút túi đi tới, bộ vest cũng bị anh mặc thành vẻ lêu lổng.
Bà Tạ không giấu giếm ánh mắt ghét bỏ: “Com xem cái bộ dạng côn đồ lưu manh này đi, lãng phí bộ vest cao cấp mẹ đặt may cho con!”
Tạ Gia Hằng khẽ hừ, lười biếng dựa vào ghế sofa, chuẩn bị chấp nhận sự phán xét của họ.
Ông Tạ mở lời trước: “Con và Chi Thanh rốt cuộc là sao thế?”
Hai hôm trước họ hỏi han tình trạng tình cảm của hai đứa, đột nhiên biết chuyện chia tay. Trong điện thoại Tạ Gia Hằng không chịu nói nhiều, hôm nay đến công ty họp cũng không có thời gian hỏi han cụ thể, đến tối mới rảnh rỗi.
“Con có phải đã làm con bé không vui không?”
“Bắt nạt người ta à?”
“Nổi nóng với người ta à?”
“Ngoại tình à?”
Tạ Gia Hằng nghe họ hỏi tới tấp, bực mình nói: “Ai mới là con ruột của bố mẹ đấy ạ?”
Bà Tạ nghe vậy nhíu mày, nghiêm túc đánh giá anh ta: “Con thật sự là con ruột của mẹ sao, sao lại không được các cô gái yêu thích đến vậy?”
“......”
“Câu này mẹ nên hỏi Tạ Kiến Hoài chứ, anh ấy còn không được lòng người hơn con.”
“Nói con đấy, đừng kéo anh con vào!”
“Không bắt nạt, không nổi nóng, không ngoại tình.” Tạ Gia Hằng thanh minh cho nhân phẩm của mình, nhưng cũng không chịu nói rõ nguyên nhân cụ thể, giọng điệu cà khịa: “Tóm lại là chia tay rồi, không còn gì cả đâu.”
Ông Tạ nghe câu cuối cùng, chợt nhận ra: “Con và Hứa Chi Thanh chia tay rồi, vậy dự án hợp tác của hai công ty thì sao?”
“Còn sao được nữa, tiêu rồi.” Tạ Gia Hằng vừa nói vừa lắc đầu.
Ông Tạ nghiêm giọng: “Hỗn xược! Dự án hợp tác liên quan đến việc Thiên Thành gia nhập thị trường miền Bắc, tuyệt đối không thể bỏ dở.”
Tạ Gia Hằng nhún vai, lộ vẻ bất lực.
Bà Tạ thở dài: “Chi Thanh là cô gái tốt biết bao, thông minh lại xinh đẹp, mẹ đang lên kế hoạch chuyện hôn sự của hai đứa, sao đột nhiên lại chia tay chứ.”
“Đúng vậy, hôn sự của con không thành, cô con dâu tốt của mẹ cũng mất rồi.”
“Không được!” Bà Tạ vỗ mạnh ghế sofa, “Không có Chi Thanh, mẹ đi đâu tìm được một cô con dâu hoàn hảo nữa chứ? Mẹ không cho phép chuyện này xảy ra!”
Tạ Gia Hằng dang hai tay, vẻ mặt đầy chữ “con cũng chịu thua”.
Hai bố mẹ nhìn nhau, đều không thể chấp nhận chuyện họ chia tay, đơn giản là gây ra hai rắc rối lớn.
Bà Tạ hỏi: “Con rốt cuộc đã làm con bé không vui chỗ nào? Có phải vì con ở Thâm Thành, Chi Thanh ở Bắc Kinh, con bé không muốn yêu xa?”
“Có lẽ có nguyên nhân này.”
“Vậy con đi Bắc Kinh đi, đi mà theo đuổi người ta về!”
Tạ Gia Hằng cố nén khóe môi muốn nhếch lên, nói: “Anh con không cho đi đâu ạ.”
Tạ Kiến Hoài luôn không yên tâm để anh tham gia và quản lý công ty con ở Bắc Kinh, chỉ cho phép anh ở lại trụ sở chính học tập.
“Nửa năm nay con không phải đang theo A Hoài học à? Với năng lực hiện tại của con, theo dõi một dự án hợp tác không phải là vấn đề.” Ông Tạ nói.
“Tiếc là đến Bắc Kinh cũng không theo dõi được, cô ấy căn bản không muốn gặp con.” Tạ Gia Hằng lại nói.
Bà Tạ ghét bỏ nhìn anh ta: “Thật vô dụng!”
Tạ Gia Hằng giọng điệu bất lực: “Người còn không gặp được, chắc chắn không theo đuổi lại được, dự án cũng không thể đàm phán thành công, trừ khi bố mẹ có thể khiến cô ấy tình nguyện gặp con.”
Hai bố mẹ lại nhìn nhau, trong lòng nảy ra cùng một ý nghĩ: liên hôn thương mại.
Họ đã có ý định này từ rất sớm, cũng đã hỏi ý kiến nhà họ Hứa.
Ông Tạ khẽ ho: “Chuyện của hai đứa không đơn giản như vậy, chúng ta cần phải tìm nhà họ Hứa nói chuyện lại.”
“Nói chuyện gì? Con không kết hôn đâu ạ.” Tạ Gia Hằng cố ý nhấn mạnh hai chữ “kết hôn”.
Bà Tạ nghe vậy lạ lùng nhìn anh, dường như muốn thăm dò suy nghĩ của anh, Tạ Gia Hằng vội vàng đứng dậy đi lên lầu, thản nhiên để lại một câu: “Con độc thân vui vẻ lắm, không cần vợ, cũng không cần dự án.”
Phía sau vang lên tiếng đồng thanh: “Con dám!”
Anh lén lút cong môi sau lưng bố mẹ, bước chân vui vẻ trở về phòng ngủ của mình.
78 Chương