Phản hồi của Tạ Gia Hằng nằm ngoài dự đoán của Hứa Chi Thanh, cô vốn nghĩ đó sẽ là một chuyện rất đơn giản.
Họ chia tay là do cả hai bên đồng thuận, không có những hiểu lầm máu chó, không có cảnh làm ầm ĩ, càng không gây ra tin tức xã hội, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hợp tác kinh doanh của hai gia đình.
Hứa Chi Thanh lý trí khuyên nhủ: 【Hai năm nay trọng tâm của Thiên Thành ở miền Nam, thị trường miền Bắc chưa mở rộng. Công ty con Tín An đã giành được vài dự án lớn, lại có tổng công ty làm chỗ dựa, nguồn lực và thực lực không hề yếu.】
Công ty con của nhà họ Hứa ở Bắc Kinh cũng mới thành lập vài năm gần đây, ban đầu phát triển rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào nguồn lực do tổng công ty cung cấp để tồn tại. Nhưng sau khi Hứa Chi Thanh đến đó, cô đã chạy khắp nơi để tìm kiếm đối tác, kéo về nguồn lực, giờ đây đã nhận được hai dự án lớn, danh tiếng và uy tín đã được gây dựng.
Với tình hình hiện tại của hai công ty, nếu hợp tác có thể mang lại lợi ích chung, Hứa Chi Thanh không cho rằng cần phải suy nghĩ.
Gửi tin nhắn xong, đợi vài phút đối phương vẫn không có động tĩnh.
Đúng lúc cô định giục thì cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Gia Hằng, một từ nhẹ tênh, hờ hững: 【Ừ.】
Hứa Chi Thanh nắm chặt hai tay, kiên nhẫn gõ tiếp: 【Thiên Thành đang thử tự phát triển, với thực lực của mấy anh, sớm muộn gì cũng sẽ tham gia vào thị trường miền Bắc, dùng dự án hợp tác với nhà họ Hứa làm màn chào sân, đó là cách vẹn cả đôi đường.】
Lần này thì trả lời khá nhanh, vẫn chỉ một từ, lạnh nhạt: 【Ừ.】
Nói đến đây, Hứa Chi Thanh không nói thêm nữa, chỉ nói: 【Anh suy nghĩ kỹ đi, đừng nghĩ quẩn.】
Tạ Gia Hằng nhận được tin nhắn này, khẽ hừ một tiếng.
Mở miệng là lợi ích công ty, có câu nào là quan tâm đến anh không?
Tạ Gia Hằng ném điện thoại sang một bên, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi họ chia tay.
Bình thường công việc bận rộn đến mức không thấy mặt người, ngay cả sinh nhật anh cũng có thể tạm thời thất hẹn, chia tay thì vội vàng từ Bắc Kinh chạy về, vali còn chưa kịp cất ở nhà, gấp gáp muốn đá anh đến vậy.
Địa điểm chia tay lại chọn là hành lang.
Hành lang mà họ thường hẹn hò nhất thời đại học.
Nghĩ đến những điều này, Tạ Gia Hằng bỗng thấy khó chịu, nằm trên giường không lâu thì nhận được điện thoại của bạn thân Bùi Lạc Ngôn.
“Alo.”
Bùi Lạc Ngôn với giọng điệu cà khịa, không che giấu sự hả hê của mình: “Nghe nói cậu và Hứa Chi Thanh chia tay rồi à? Không trốn trong chăn khóc đấy chứ, có cần anh em tôi phóng xe đến an ủi cậu không?”
“Cút.”
Tạ Gia Hằng cúp điện thoại.
Một phút sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh lại nhấc máy, Bùi Lạc Ngôn lúc này mới hỏi: “Sao thế, tôi thấy ảnh đại diện đôi của Hứa Chi Thanh đổi rồi, hai người chia tay thật hả?”
“Ừ.”
“Hứa Chi Thanh đề nghị à?”
“Ừ.”
“Vậy cậu đồng ý luôn sao?”
Tạ Gia Hằng hỏi lại: “Chứ sao?”
Bùi Lạc Ngôn trêu chọc một cách phóng túng: “Với tính cách của cậu thì đương nhiên phải khóc lóc thảm thiết, ôm chặt đùi Hứa Chi Thanh cầu xin cô ấy đừng chia tay chứ! Hứa Chi Thanh, Hứa Chi Thanh, không có cô ấy thì cậu sống sao nổi!”
“......”
Tạ Gia Hằng lại muốn cúp điện thoại, Bùi Lạc Ngôn dường như đoán được, kịp thời nói: “Có cần tôi giúp tổ chức một buổi tụ họp, tạo cơ hội cho cậu tái hợp không?”
Khi nói ra lời này, Bùi Lạc Ngôn đã nghĩ đến việc Tạ Gia Hằng sẽ đồng ý.
Họ là bạn cùng phòng đại học, anh ta chứng kiến Tạ Gia Hằng đã theo đuổi Hứa Chi Thanh như thế nào, và yêu cô ấy đến chết đi sống lại ra sao.
Điều anh ta nhớ nhất là họ cãi nhau vào đêm giao thừa, Hứa Chi Thanh giận dỗi chạy về ký túc xá, không chịu nghe giải thích, cũng không chịu ra gặp cậu ta.
Gió lạnh đêm đông cắt da cắt thịt, Tạ Gia Hằng không màng mình chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, run rẩy, cố chấp đợi cả đêm dưới ký túc xá nữ, sợ rằng nếu anh rời đi, Hứa Chi Thanh sẽ không tha thứ cho anh.
Cậu ta si tình đến mức nào, Bùi Lạc Ngôn quá rõ, chia tay chắc chắn là buộc phải đồng ý, cậu ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tái hợp.
“Không cần.” Tạ Gia Hằng từ chối thẳng thừng.
“Cậu nói gì cơ?” Bùi Lạc Ngôn đột nhiên nâng cao giọng, không thể tin được: “Đừng nói với tôi là cậu cũng thật lòng muốn chia tay nhé, anh em, tự lừa mình thì được rồi, đừng hòng lừa được tôi!”
“......”
Tạ Gia Hằng lười nói nhiều với anh ta, chỉ dặn một câu: “Cứ chơi đi, đừng xen vào chuyện của bọn tôi.”
Rồi lại cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
Không lâu sau, anh nhớ ra ảnh đại diện đôi mà Bùi Lạc Ngôn nhắc đến, lại cầm điện thoại lên, mở WeChat, nhấp lại vào hộp thoại ghim [Bảo bối Nữ hoàng].
Ảnh đại diện không còn là ảnh chụp bóng lưng lúc hoàng hôn bên bờ biển nữa.
Tạ Gia Hằng mở thông tin cá nhân của Hứa Chi Thanh, thấy ảnh đại diện đã đổi thành ảnh cô chụp ở Bắc Kinh.
Không ăn mặc quá trang trọng như khi làm việc, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu, đứng trước một con hẻm nhỏ, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà đổ lên phía sau cô, phủ lên toàn thân một lớp ánh sáng, khóe môi khẽ cong, nụ cười rạng rỡ.
Anh khẽ hừ một tiếng: “Vô vị.”
Thoát ra rồi, anh lại không kìm được mà nhấp vào, nhíu mày khó chịu: “M* kiếp, ai chụp cho cô ấy vậy?”
Tạ Gia Hằng đưa điện thoại lại gần, phóng to ảnh để tìm kiếm manh mối, ngay khi phát hiện bóng của người đàn ông tóc ngắn dưới đất, ngón tay anh run lên vì kích động, vô tình chạm hai lần vào ảnh đại diện.
Hộp thoại hiện lên: 【Tôi đã vỗ nhẹ đầu “Bảo bối Nữ hoàng” để truyền tài lộc cho cô ấy】.
Hứa Chi Thanh: 【?】
Hứa Chi Thanh: 【Nghĩ thông rồi à?】
Tạ Gia Hằng: 【......】
Hứa Chi Thanh đợi một lúc lâu, anh vẫn không trả lời, cô không hiểu ý của Tạ Gia Hằng, cầm lấy điện thoại và túi quà, xuống xe.
Hai ngày nữa cô lại phải bay về Bắc Kinh, chỉ hôm nay mới có thể dành thời gian, hẹn Thường Tử Đồng ở quán cà phê Cake cạnh Đại học Thịnh Nam.
“Cuối cùng cũng chịu đến rồi đấy, đại tiểu thư, gặp được cậu đúng là khó ghê.” Thường Tử Đồng thấy cô liền trêu.
Hứa Chi Thanh cười ngồi xuống ghế đối diện, đưa túi quà qua, đáp: “Tớ kiếm nhiều tiền thì sau này giá bao nuôi cậu cũng cao hơn mà.”
“Chắc chắn rồi.” Thường Tử Đồng nhận lấy túi, vừa nhìn vào bên trong vừa hỏi: “Mua gì thế?”
Hứa Chi Thanh không đáp lời, đợi Thường Tử Đồng nhìn thấy chiếc túi mà cô đã mong ước từ lâu, mắt liền sáng bừng: “Cậu mua được mẫu này sao? Ôi trời ơi, đại tiểu thư tớ yêu cậu quá, tớ sẽ mãi mãi là người phụ nữ của cậu!”
“Vừa hay trung tâm thương mại Bắc Kinh có hàng, chẳng phải cậu sắp sinh nhật sao, quà cho cậu đấy.” Hứa Chi Thanh vừa nói vừa nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Đây chắc chắn là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tớ từng nhận, tớ phải mang về nhà mà thờ thôi!” Thường Tử Đồng sung sướng quên cả trời đất, cẩn thận đặt chiếc túi trở lại vào trong túi.
Nghe câu nói này, Hứa Chi Thanh không khỏi nghĩ đến Tạ Gia Hằng.
Sinh nhật Tạ Gia Hằng hai năm trước, là họ cùng nhau tổ chức, Hứa Chi Thanh sẽ chuẩn bị quà kỹ lưỡng, tạo bất ngờ cho anh, chọc anh vui.
Anh cũng từng nói sẽ cất giữ món quà như báu vật, và thật sự đã làm như vậy.
Tất cả những món quà cô tặng, dù lớn hay nhỏ, đều được Tạ Gia Hằng đặt trong tủ trưng bày ở phòng ngủ, bảo quản nguyên vẹn.
Trước sinh nhật anh năm nay, họ cũng đã hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Hứa Chi Thanh đã đặt vé máy bay, bánh kem và quà trước, định bay về để ở bên anh.
Nhưng đúng một ngày trước đó, dự án lớn mới ký hợp đồng của công ty đột nhiên gặp sự cố, quản lý dự án lúng túng không xử lý được, người phụ trách bên đối tác giận dữ, đích danh yêu cầu cô phải có mặt tại hiện trường để giải quyết.
Công ty con hiếm hoi mới nhận được dự án lớn, lại do Hứa Chi Thanh ký kết, cô không dám lơ là chút nào, chỉ đành vội vã đến ngay trong đêm, an ủi cảm xúc của đối tác, tích cực giao tiếp đàm phán, rồi đích thân giám sát nhân viên giải quyết vấn đề.
Đến khi xử lý xong mọi chuyện, có thể rời đi thì đã giữa trưa, Hứa Chi Thanh không muốn thất hẹn, vội vàng lái xe đến sân bay, vì thức trắng cả đêm, cô đã lái xe trong tình trạng mệt mỏi và gặp tai nạn.
Tỉnh dậy trong phòng bệnh, Hứa Chi Thanh không màng đến cơn đau nhức khắp người, vội vã tìm điện thoại, thấy đồng hồ là 22 giờ 48 phút.
56 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Tạ Gia Hằng, WeChat cũng toàn tin nhắn anh gửi.
Cuối cùng cô vẫn thất hẹn.
Chuyện này khiến họ chiến tranh lạnh rất lâu, và cũng trở thành ngòi nổ cho việc chia tay.
Thường Tử Đồng đặt túi quà sang một bên, quay lại chủ đề chính: “Cậu và Tạ Gia Hằng sao thế, chia tay đột ngột vậy.”
“Không tính là đột ngột, đáng lẽ đã phải chia tay từ lâu rồi.” Giọng Hứa Chi Thanh nhỏ đi nhiều, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa ly cà phê, thần sắc lộ ra vài phần bất lực.
Thường Tử Đồng hỏi thẳng: “Là từ khi cậu chọn đi Bắc Kinh sao?”
Hứa Chi Thanh gật đầu.
Năm ba đại học còn có tiết học, cô mỗi cuối tuần vẫn đi đi về về giữa Bắc Kinh và Thâm Thành, vẫn có thể thường xuyên gặp Tạ Gia Hằng. Đến năm tư, phần lớn thời gian cô ở Bắc Kinh, vừa học vừa xử lý công việc công ty, hoàn toàn yêu xa với Tạ Gia Hằng.
Năm đó, cả hai đều rất mệt mỏi.
Thường Tử Đồng không kìm được thở dài: “Tiếc thật đấy, cậu ấy là người đàn ông hiếm hoi bình thường.”
Nói xong, cô ấy chợt nhận ra mình hình như không an ủi được bạn thân, nâng túi quà trong tay lên, cười nói: “Nhưng mà đàn ông thì đầy rẫy, sự nghiệp mới là quan trọng nhất!”
Hứa Chi Thanh khẽ cong môi, đáp: “Tớ hiểu, tớ trong thời gian ngắn sẽ không về Thâm Thành được, anh ấy lại sẽ không đi Bắc Kinh, chuyện này căn bản là không có cách giải quyết.”
Hơn nữa, vấn đề giữa họ không chỉ là yêu xa.
Nghe bạn thân nói không về Thâm Thành, Thường Tử Đồng buồn bã kêu lên: “Hai năm không có cậu tớ buồn chán quá, bao giờ cậu mới chịu quay lại đây?”
“Cố gắng cuối năm sau đi.” Hứa Chi Thanh nói.
Kế hoạch của cô là trong vòng ba năm, sẽ đưa công ty con đạt được thành tích, tích lũy nguồn lực, đồng thời bồi dưỡng một đội ngũ trợ thủ đắc lực, sau đó trở về tổng công ty tranh quyền.
“Được thôi, tớ tin năng lực của đại tiểu thư, nhất định sẽ làm được trước tuổi hai mươi lăm!”
Thường Tử Đồng nâng ly cà phê lên, Hứa Chi Thanh cười chạm ly.
Chiều nay Hứa Chi Thanh có cuộc họp trực tuyến, chỉ ngồi được hai tiếng thì vội vàng muốn rời đi.
“Tớ đưa cậu về nhà trước.” Cô nói.
Thường Tử Đồng đưa tay lắc lắc trước mắt cô, Hứa Chi Thanh nắm lấy hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
“Hôm nay không buồn ngủ chứ?”
Hứa Chi Thanh nghe ra ý đồ, bất lực cười: “Yên tâm, không buồn ngủ đâu.”
Thường Tử Đồng biết chuyện cô bị tai nạn xe hơi cách đây không lâu, lúc đó cô đang bận sửa dự án, nghe thấy tiếng rung, không nghĩ nhiều liền nhận cuộc gọi video, vừa hay bị Thường Tử Đồng nhìn thấy cô đang làm việc trong phòng bệnh.
“Sau này cậu để trợ lý lái xe đưa cậu về nhà, không được lái xe khi mệt mỏi nữa, nếu không tớ sẽ nói với dì đấy.” Thường Tử Đồng ngồi vào ghế phụ lái dặn dò.
“Biết rồi.” Hứa Chi Thanh giải thích: “Lần trước là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
“Vớ vẩn, tai nạn không phải ngoài ý muốn mới đáng sợ ấy chứ!”
“......”
Thường Tử Đồng vừa nghịch điện thoại vừa lẩm bẩm không ngừng, Hứa Chi Thanh rảnh tay điều chỉnh âm lượng nhạc lớn lên, lại bị cô ấy vặn nhỏ nhất, Hứa Chi Thanh đổi sang nhạc sôi động, lại bị cô ấy đổi thành nhạc nhẹ.
“Đừng động, có chuyện muốn hỏi cậu.” Thường Tử Đồng gọi điện thoại, đặt điện thoại giữa hai người, hỏi: “Cụ thể khi nào cậu về Bắc Kinh?”
“Sáng ngày kia.”
“Gấp thế sao?”
Hứa Chi Thanh nói về lịch trình: “Chiều ngày kia phải đến hiện trường giám sát tiến độ, tối thì đi ăn cùng khách hàng.”
Thường Tử Đồng đã không còn lạ gì với lịch làm việc bận rộn đến mức quên mình của cô, tiếp tục hỏi: “Thế còn ngày mai?”
“Sáng có một cuộc họp, chiều đi gặp bố báo cáo công việc.”
“Vậy tối không có việc gì hả?”
Hứa Chi Thanh liếc mắt nhìn cô ấy, trả lời: “Ngủ.”
Thường Tử Đồng nhún vai, cầm lấy điện thoại, nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: “Nghe thấy chưa, không có thời gian tham gia tiệc đâu.”
“Là ai thế?” Hứa Chi Thanh hỏi.
“Bùi Lạc Ngôn, cậu tự nghe đi.” Thường Tử Đồng bật loa ngoài, đặt điện thoại gần tai Hứa Chi Thanh.
“Hứa Chi Thanh cậu tốt nghiệp không tham gia tiệc, về Thâm Thành cũng không tìm bọn tôi chơi, có phải không coi bọn tôi là bạn bè không?” Bùi Lạc Ngôn đau khổ lên tiếng trách móc: “Cậu thăng tiến rồi thì vong ơn bội nghĩa, tham lam người mới ở Bắc Kinh mà bỏ rơi người cũ ở Thâm Thành, chúng ta từng là tình nghĩa ăn cơm hộp cùng nhau đấy, tối mai bảy giờ ở KTV Nguyệt Tinh, cậu nhất định phải đến!”
Hứa Chi Thanh và Thường Tử Đồng nhìn nhau, đều không muốn đáp lời.
“Cậu nói gì đi Hứa Chi Thanh, tôi biết cậu đang nghe đấy, đừng giả vờ không có mặt! Cậu có bản lĩnh không về nhà, có bản lĩnh đến dự tiệc đi!” Bùi Lạc Ngôn ồn ào không ngừng, như thể nếu cô không đồng ý thì anh ta sẽ không bỏ qua.
“Biết rồi.” Cô khẽ nói.
“Biết rồi là ý gì, đến hay không đến?”
Thường Tử Đồng phiên dịch: “Ý là muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến.”
Bùi Lạc Ngôn lại lớn tiếng nói: “Cậu yên tâm mà đến nhé, tôi không gọi Tạ Gia Hằng đâu!”
“......”
Thường Tử Đồng dứt khoát cúp điện thoại, quay sang nói với cô: “Tối mai cậu không mệt thì đến ngồi chơi, mệt thì ở nhà nghỉ ngơi, đừng bận tâm đến cậu ta.”
Hai phòng ký túc xá của họ chơi thân với nhau từ năm nhất đại học, đặc biệt là Thường Tử Đồng và Bùi Lạc Ngôn. Hứa Chi Thanh gật đầu: “Tớ sẽ cố gắng.”
Bùi Lạc Ngôn bên này lập tức gọi điện cho Tạ Gia Hằng, hớn hở thông báo: “Tối mai bảy giờ. KTV Nguyệt Tinh.”
Tạ Gia Hằng với giọng điệu lười biếng: “Không đi.”
“Hứa Chi Thanh sẽ đến!” Bùi Lạc Ngôn vội vàng nói.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi đưa ra câu trả lời tương tự: “Không đi.”
“Được thôi, cậu có bản lĩnh đừng đến, đến là chó!”
Tạ Gia Hằng cúp điện thoại, khẽ hừ một tiếng, ném điện thoại sang một bên, tắt đèn đi ngủ.
Lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng rất nhỏ, rất khẽ.
“Gâu.”
78 Chương