Hai tuần sau, giáo viên công bố kết quả bài tập nhóm.
Trình Thư Nghiên và Chu Gia Dã không ngoài dự đoán giành được giải nhất toàn khối.
Tống Hân Trúc vui mừng hơn cả khi chính mình đạt giải nhất, nằng nặc đòi khao họ một bữa ăn.
Trình Thư Nghiên không muốn làm phiền Chu Gia Dã, nhưng khi nghe thấy, cậu ấy lại vui vẻ đồng ý, chỉ có điều đặc biệt bổ sung: “Bữa tối này để tôi mời.”
Sau khi tan học, ba người đi ăn lẩu.
Tống Hân Trúc và Chu Gia Dã vốn đã quen biết, trong một cuộc gặp gỡ thân quen, cô ấy nói chuyện mà không kiêng dè gì.
Ban đầu vẫn trò chuyện bình thường, sau đó đột nhiên lại bắt đầu đùa: “Chu Gia Dã, tớ thấy cậu và Yên Yên nhà tớ khá là đẹp đôi đấy.”
“Khụ…” Chu Gia Dã bị sặc, khuôn mặt trắng bệch đỏ ửng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lan ra tận mang tai.
Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn vội vàng nói: “Cậu nói vậy, tôi rất vinh dự. Nhưng lời này chỉ nói một lần thôi nhé, bạn Trình là một cô gái tuyệt vời, không thể vì tôi cảm thấy vinh dự, mà lại bỏ qua ý nguyện của cô ấy, đem cô ấy ra làm trò đùa, cậu nói có đúng không?”
“Wow,” Tống Hân Trúc thật lòng cảm thán: “Cao thượng thật đấy.”
Chu Gia Dã lại bị sặc thêm một lần nữa.
Trình Thư Nghiên quay mặt đi, khẽ cười một tiếng.
Sau đó, Tống Hân Trúc muốn đi uống rượu, đi karaoke, Chu Gia Dã lộ vẻ khó xử, nói cậu ấy chưa từng đi những nơi đó bao giờ.
“Thôi được rồi.” Tống Hân Trúc tiếc nuối nói.
Đối phương là một người tốt, không chỉ chưa từng đến những nơi giải trí, mà còn tuân thủ nghiêm ngặt giờ giới nghiêm của ký túc xá.
Vì vậy ăn cơm xong, họ cũng chuẩn bị giải tán.
Chu Gia Dã đi trước gọi taxi, hai cô gái đứng phía sau đợi.
Tống Hân Trúc đẩy ccậu ấyy Trình Thư Nghiên, nói: “Này, tớ thấy cậu ấy có ý với cậu đấy, cậu có muốn…” Cô ấy cười gian với Trình Thư Nghiên.
Trình Thư Nghiên còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy có người tiếp lời: “Muốn thì cũng phải để đến ngày mai rồi.”
Cả hai cùng lúc nhìn theo tiếng nói, thì thấy Thương Trạch Uyên từ trong bóng tối đi ra.
Anh mặc đồ đen, một tay xách mũ bảo hiểm, tay còn lại buông thõng tự nhiên, trên cổ tay đeo một sợi dây đôi màu đen, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, đốm đỏ theo từng bước đi của anh từ từ lung lay.
Dừng lại trước mặt hai người, anh trước hết dụi tắt thuốc, rồi hất cằm về phía Trình Thư Nghiên, nói: “Tối nay cô ấy phải về nhà với tôi.”
Cùng lúc đó, Chu Gia Dã đã gọi xe xong, quay lại thấy có thêm một người, không khỏi ngẩn ra.
Tống Hân Trúc giới thiệu: “Đây là anh Thương, anh trai của Yên Yên.”
Chu Gia Dã cười cười: “Tôi có nghe qua rồi, chào anh Thương.”
“Ừm, chào cậu.” Thương Trạch Uyên đưa mũ bảo hiểm cho Trình Thư Nghiên, liếc mắt nhìn cậu ấy, rồi chính xác đọc tên cậu ấy: “Chu Gia Dã.”
Trình Thư Nghiên ngạc nhiên nhìn anh.
Thương Trạch Uyên không thèm để ý, anh nói với Chu Gia Dã: “Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa người đi trước đây.”
Chu Gia Dã nói: “Vâng, trên đường đi cẩn thận nhé.”
Thương Trạch Uyên không trả lời, chỉ hờ hững giơ tay lên, coi như là chào hỏi, sau đó quay người, khuỷu tay đặt lên vai Trình Thư Nghiên, giọng nói đầy ẩn ý: “Đi thôi, em gái.”
Hôm nay anh lái một chiếc mô tô màu đen nhám, anh lên xe trước, Trình Thư Nghiên suy tư đội mũ bảo hiểm, cũng leo lên.
“Ôm chặt vào.” Anh nhắc nhở.
Trình Thư Nghiên làm theo, nhưng giữa hai người vẫn luôn có một khoảng trống.
Thương Trạch Uyên liếc cô qua gương chiếu hậu, cũng không chào hỏi, chiếc xe nhích về phía trước một chút, khiến cả người cô dán vào lưng anh.
Anh không đi thẳng, mà vòng một vòng, chạy qua trước mặt Tống Hân Trúc và Chu Gia Dã.
Lúc đó tốc độ xe không nhanh, nên Chu Gia Dã còn vẫy tay chào tạm biệt Trình Thư Nghiên, nhưng vừa nói được một chữ, Thương Trạch Uyên đột nhiên tăng ga, chiếc mô tô vụt đi, lao vào màn đêm, chỉ để lại tiếng động cơ ồn ào.
“Sao anh biết cậu ấy tên Chu Gia Dã?”
Suốt chặng đường này tốc độ quá nhanh, quá ồn, Trình Thư Nghiên về đến phòng, mới hỏi anh trước.
Thương Trạch Uyên ném chìa khóa xe cho cô, từ tốn kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rồi ngước mắt nhìn cô, nói ngược lại một câu: “Em nghĩ chuyện em ném Đinh Thần được giải quyết như thế nào?”
Trình Thư Nghiên sững người.
Nhìn vẻ mặt cô, thật sự là đã quẳng chuyện này ra sau đầu, sự chú ý phần lớn đều dành cho những chuyện khác rồi.
Thương Trạch Uyên cười khẽ một tiếng, anh tiện tay cầm chiếc bật lửa trên bàn lên, nghịch trong tay, vừa chơi vừa thờ ơ nói: “Chu Gia Dã, bố là giáo viên hóa học ở trường cấp ba số một, mẹ là giáo viên ngữ văn ở trường cấp hai bên cạnh, cả hai cộng lại lương tháng được một vạn sáu. Với điều kiện như vậy, cậu ấy có thể giúp em giải quyết sao?”
Trình Thư Nghiên lúc này mới có phản ứng: “Cứ cho là vậy đi, nhưng anh đi điều tra cậu ấy làm gì?”
“Thấy em có vẻ để ý người ta, làm anh trai, đương nhiên anh phải giúp em xem xét rồi.”
Ngoài trên giường, anh hiếm khi tự xưng là anh trai, có thể trong tình huống này nói ra những lời như vậy, không phải là trêu chọc thì cũng là đang có cảm xúc, cố ý làm vậy.
Trình Thư Nghiên cũng cảm thấy không thoải mái, cô cứng rắn nói: “Không cần anh xem xét.”
Anh thường ngày sẽ nhường cô, nhưng hôm nay lại cố tình đối chọi, phân tích từng chút một cho cô: “Cậu ấy là người thật thà, không hút thuốc, không uống rượu, không thích chơi bời, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt điều độ. Ở bên một người như vậy, em có thể sẽ cảm thấy nhàm chán. Về triển vọng nghề nghiệp… có thể xin được học bổng du học là tốt nhất, nhưng nếu suất học bổng không phải của cậu ấy, sau này có thể làm một giáo viên mỹ thuật.”
“Thương Trạch Uyên!” Trình Thư Nghiên cau mày.
Thương Trạch Uyên từ tốn châm một điếu thuốc, đưa ra kết luận: “Cậu ấy không hợp với em, em gái à.”
“Đừng nói nữa.”
“Tại sao không thể nói?”
Hai người, một đứng một ngồi, im lặng đối mặt.
Rất lâu sau, Trình Thư Nghiên hít một hơi thật sâu, cô không muốn cãi nhau vào lúc nửa đêm, nên kịp thời dừng lại: “Anh đã giúp em giải quyết chuyện Đinh Thần, em sẽ tìm cách cảm ơn anh.”
Thương Trạch Uyên gẩy tàn thuốc, khóe môi treo một nụ cười, trông rất xấu xa: “Em muốn cảm ơn như thế nào?”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Làm tình với anh không?”
“Anh đừng quá đáng.” Cô dùng sự kiên nhẫn cuối cùng cảnh cáo anh.
“Được rồi,” anh làm như không nghe thấy, không dụi tắt thuốc, ngược lại đặt vào gạt tàn, anh đứng dậy, nói: “Làm bây giờ.”
Trên giường họ luôn rất hòa hợp, nhưng tối nay lại là lần không vui vẻ nhất từ trước đến nay.
Cả hai đều mang theo cảm xúc, đối chọi nhau. Khi anh muốn hôn, Trình Thư Nghiên không chịu. Anh nắm cằm cô, cô liền cắn lưỡi anh, đá chân anh.
Anh mặc cho cô dùng sức mạnh, đương nhiên, lực của anh cũng không hề dịu dàng.
Sau đó vào phòng tắm, Trình Thư Nghiên mới nhìn thấy đầy những vết tích trên người mình.
Vết véo, vết va chạm, một màu tím đỏ.
Anh cũng không khá hơn là bao, sau lưng bị cô cào vài vết máu.
Cô bực mình hỏi: “Anh là chó à?”
Thương Trạch Uyên lại cúi mắt nhìn cổ cô, hỏi: “Sao chỗ này của em lại đỏ thế?”
Trình Thư Nghiên nghe vậy, nhìn vào gương, hỏi ngược lại: “Không phải anh sao?”
“Ở cổ có động mạch, anh chưa từng hút chỗ đó.”
Vậy có thể là muỗi cắn? Dù sao da cô cũng nhạy cảm, thường xuyên tự nhiên đỏ lên một mảng.
Cô cũng không để tâm, chuẩn bị đi tắm bồn, Thương Trạch Uyên lại kéo cô một cái, lại kéo cô về phía mình, nói: “Nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.”
Anh nâng eo cô lên, cúi người nghiêng đầu, in thêm một dấu ấn bên cạnh vết đỏ đó.
Màu sắc càng sâu hơn, phạm vi lớn hơn, như đang khiêu khích người khác.
“Anh đừng!”
Trình Thư Nghiên dùng sức đẩy anh ra, nhìn vào gương kiểm tra đi kiểm tra lại, rồi quay đầu trừng mắt: “Ngày mai đến lớp bị người khác nhìn thấy thì làm sao?”
“Em sợ ai nhìn thấy?”
Lại nữa rồi.
Cô không kiên nhẫn mở miệng: “Đừng vô lý…”
Anh cúi đầu xuống, trực tiếp chặn lại lời nói của cô.
Giãy giụa rõ ràng là vô ích.
Thương Trạch Uyên rất có cách trong chuyện này, dù hai người lúc này đang mang theo cảm xúc, vừa rồi cũng đã làm một lần, anh vẫn có thể dễ dàng châm lửa.
Trình Thư Nghiên bị bế ngồi lên bồn rửa mặt, cảm giác lạnh buốt.
Thương Trạch Uyên vùi đầu, trở thành bếp trưởng của món ngon đêm nay.
Anh luôn có những bước đi riêng của mình, mỗi bước đều chuyên nghiệp và tỉ mỉ.
Ngay cả khi có người giục, cũng vẫn luôn không nhanh không chậm.
Đầu tiên là nếm thử độ tươi của nguyên liệu, rồi dùng tay sờ nắn thịt, cảm nhận độ đàn hồi và ẩm ướt.
Theo thứ tự, từ dưới lên trên.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bắt đầu đổ dầu vào nồi, xào với lửa lớn.
Trong phòng tắm hơi nước mờ ảo, nước bồn tắm vẫn chưa đầy, tiếng nước chảy ào ào, lờ mờ có thể nghe thấy một âm thanh khác.
Nó có tần số riêng, lúc nhanh lúc chậm.
Đồng thời còn kèm theo tiếng rên rỉ vụn vặt.
Trình Thư Nghiên nắm chặt mép bồn rửa mặt, có gì đó sắp bùng nổ, và đúng lúc này, anh đột nhiên ghé lại gần, nói nhỏ một câu: “Chúng ta như thế này, cậu ta có biết không?”
Trình Thư Nghiên chỉ hoàn hồn sau khi đã kết thúc.
Lúc đó hai người đã tắm xong, đang ngồi cạnh nhau hút thuốc.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, cô càng nghĩ càng tức giận, thế là quay đầu hỏi anh: “Thương Trạch Uyên, rốt cuộc anh có vấn đề gì vậy?”
Anh nhướng mày, hỏi ngược lại: “Sao? Em quan tâm à?”
“Rốt cuộc là ai quan tâm hơn?”
“Em đấy,” anh cười: “Nhắc đến Chu Gia Dã, người đổi sắc mặt chính là em.”
“Nhưng anh vô duyên vô cớ nhắc đến người ta làm gì?”
“Anh chỉ đang phân tích một cách khách quan.”
Vòng đi vòng lại vẫn quay về chỗ cũ.
Mâu thuẫn không thể dùng hai trận vận động để giải quyết, nếu bạn chọn cách lờ đi, nó sẽ luôn ở đó. Như một quả bom ẩn hình, không biết sẽ bị kích hoạt vào lúc nào, bởi câu nói nào đó.
Đã đến mức này, Trình Thư Nghiên cũng không muốn nhịn nữa, dứt khoát cãi nhau: “Có ai cần anh phân tích đâu?”
“Anh nghĩ mình giỏi lắm sao?”
Thương Trạch Uyên không đáp lại ngay lập tức, mà chìm vào im lặng một lúc.
Anh đang suy ngẫm lời nói của cô, cũng đang suy ngẫm cảm xúc của cô. Có sự tấn công, cũng có sự nhắm vào, suy nghĩ kỹ hơn, còn có thể cảm nhận được sự che chở của cô dành cho một người khác.
Rất lâu sau, Thương Trạch Uyên cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Em nói đúng, anh quả thật rất giỏi.”
Anh đang có cảm xúc, cảm xúc rất mãnh liệt.
Mặc dù bình thường ở bên cô, anh luôn có tính tình tốt, nhưng không có nghĩa là anh không có tính khí gì.
Khác với Trình Thư Nghiên, cô nổi nóng là một sự lặng lẽ không tiếng động. Thương Trạch Uyên thì ngược lại, anh từ từ thăm dò, rồi tích tụ, trong khoảng thời gian đó anh không biểu lộ bất cứ điều gì, khiến người khác nghĩ mọi chuyện đều bình thường. Đến ngày đạt đến điểm giới hạn, anh sẽ hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang bình tĩnh và điềm đạm.
Nhưng anh sẽ không bùng nổ, không nổi giận, mà sẽ kìm nén, từ từ thấm sự khó chịu của mình vào bạn.
Từ hành động bất thường, đến lời nói cay độc, anh sẽ ngày càng rõ ràng hơn, cũng ngày càng xấu tính hơn.
Sự thiên vị của cô dành cho Chu Gia Dã lúc này, không nghi ngờ gì đã thúc đẩy cảm xúc của anh.
Anh trầm giọng nói: “Ví dụ như ngày mai, anh có thể khiến cậu ta bị đuổi học.”
“Anh dám!”
“Không có gì anh không dám.”
Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng biết tại sao cô lại cảm thấy không thoải mái.
Không chỉ vì Thương Trạch Uyên đưa ra những nhận xét mang ý kiến cá nhân về Chu Gia Dã, mà còn một lý do khác, cũng là lý do quan trọng nhất — giọng điệu của anh.
Đó là sự khinh bỉ của một kẻ ở trên đối với một người bình thường, đầy kiêu ngạo và coi thường.
Cô thừa nhận, điều này đã chạm đến lòng tự tôn của cô. Vì vậy cô theo bản năng bênh vực Chu Gia Dã, vì cô cảm thấy, về bản chất, họ mới là người của cùng một thế giới.
Vốn chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ, lúc này lại phát triển thành đối đầu.
Trình Thư Nghiên xuống giường, kéo giãn khoảng cách với anh, ánh mắt cô vô thức lạnh đi, như một con dao sắc bén dính ánh lạnh, không chút nể nang quét về phía anh: “Anh chẳng có gì là giỏi cả, Thương Trạch Uyên.”
“Anh giỏi bơi, đấu kiếm, cưỡi ngựa, chơi bóng, gần như tất cả các môn thể thao mà anh chơi đều rất thành thạo. Anh có tiền có quyền, có thể làm mưa làm gió ở bất kỳ đâu, nhưng tất cả những gì anh có, chẳng phải đều là do gia đình anh cho sao?”
“Anh chỉ là được sinh ra ở La Mã, nhưng nếu anh và người khác ở cùng một vạch xuất phát, ai thắng ai thua vẫn chưa biết chừng.”
Thương Trạch Uyên dựa vào đầu giường, tùy tiện đắp một chiếc chăn, trên người không mặc áo, cơ bắp vẫn săn chắc và rõ ràng, những vết cào trên đó trông rất chói mắt, thoạt nhìn có một vẻ đẹp đổ vỡ.
Nhưng anh vẫn luôn bình tĩnh, trong lúc nghiêm túc nghe cô công kích, anh từ tốn châm một điếu thuốc.
Gạt tàn thuốc để ngay bên cạnh, điếu thuốc đã châm trước đó, đã tự cháy hết.
Anh không hề tức giận, vẫn đang suy ngẫm từng lời cô nói, một lúc sau, anh từ từ nhả ra một làn khói, cười nói: “Trình Thư Nghiên, em…”
“Đây là chuyện của em và anh, không liên quan đến Chu Gia Dã.” Trình Thư Nghiên ngắt lời.
Lại là một chút dừng lại, Thương Trạch Uyên nói: “Được.”
“Vậy anh cũng nói rõ với em,” anh ngước mắt lên, liếc cô một cái, giọng điệu bình thản: “Anh sẽ không thua.”
Trình Thư Nghiên cười: “Anh tự tin như vậy à?”
“Đương nhiên.”
Vậy thì cô lại càng muốn nhân cơ hội này để mài dũa sự kiêu ngạo của anh.
Trình Thư Nghiên hỏi anh: “Anh có dám đánh cược với em không?”
“Cược gì?”
“Đua xe.”
“Vậy em thua chắc rồi.” Anh nói.
“Chưa chắc,” Trình Thư Nghiên nói: “Xe của anh đều là loại tốt nhất, so với người khác thì không có ý nghĩa gì, em muốn anh dùng chiếc xe bình thường để thi đấu.” Cô đưa ra điều kiện trước để giữ chân anh, rồi lại hỏi: “Anh có dám không?”
“Dám chứ.” Anh nhếch khóe môi, dần trở nên hứng thú: “Cá cược gì?”
“Nếu anh thua, anh phải xin lỗi em, và tự miệng thừa nhận, anh chẳng có gì là giỏi cả.”
“Ừm, được.” Anh không hề do dự, đồng ý ngay lập tức, rồi hỏi: “Vậy nếu anh thắng thì sao?”
“Tùy anh quyết định.”
Thương Trạch Uyên gật đầu một cái, sau đó cười khẽ thành tiếng: “Đừng hối hận đấy.”
“Anh yên tâm, em sẽ không.”
Được câu trả lời, anh lại ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô. Mái tóc đen hơi ẩm ướt hơi che mắt, nhưng không thể che giấu được những cảm xúc đang điên cuồng tuôn trào bên trong.
Sự ngông cuồng, xấu xa, đầy hoang dại.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ phách của anh, cũng thấy nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên má anh.
Từng tấc từng khoảnh khắc, lúc này đều vô cùng có sức sống.
“Nếu anh thắng,” anh giơ tay, dụi tắt điếu thuốc, khói trắng lượn lờ bay lên, anh từ từ nhếch môi cười, rồi hờ hững ném ra vài chữ.
“Em.”
“Dùng miệng cho anh.”
37 Chương