NovelToon NovelToon

Chương 12

Câu nói này của anh, chẳng khác nào đồng nghĩa với: “Anh cứ ngỡ chúng ta đồng lòng, anh thật sự muốn em, lẽ nào em không muốn anh sao?”

Dùng thái độ yếu thế, lại nói ra lời của một kẻ săn mồi, điều này thật sự quá không đúng quy tắc.

Anh thật sự, quá hiểu cách mê hoặc lòng người.

Sau một lúc im lặng dài, Trình Thư Nghiên liếm môi, tổng kết lại tất cả lời nói của anh tối nay thành một câu: “Anh muốn ‘cua’ em à?”

Thương Trạch Uyên khẽ nhướng mày, sau đó nhếch môi cười, không phủ nhận cũng không khẳng định.

Câu trả lời đủ rõ ràng.

Điều này trùng hợp quá, cô cũng nghĩ như vậy.

Trình Thư Nghiên cười khẽ một tiếng, cơ thể đã dán sát vào mặt bàn, cô thuận thế ngồi lên trên.

Tay cô chống lên bên trong hai bàn tay anh, ngón tay gõ gõ hai cái lên mặt bàn, đầu ngón tay vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.

Sau đó, cô thấy ánh mắt anh tối sầm, cứ thế từ mắt cô, từ từ dời xuống môi cô.

Cô biết anh muốn làm gì.

Quả nhiên, giây tiếp theo, anh đột nhiên cúi người lại gần.

Trình Thư Nghiên đưa tay ra sau sờ lấy chiếc bật lửa, “cạch” một tiếng mở nắp, bật lửa, rồi nhanh chóng đưa về phía anh, nói: “Em còn chưa đồng ý cho anh hôn em.”

Nụ cười của cô ẩn chứa chút tinh quái, vào thời điểm mấu chốt này mà dừng lại, rõ ràng là muốn làm anh khó chịu.

Ngọn lửa ở ngay trước mặt, nhưng Thương Trạch Uyên vẫn không hề nhúc nhích.

Anh nhìn cô, nụ cười có chút bất đắc dĩ. Anh đương nhiên biết cô có lòng hiếu thắng, trong bất cứ chuyện gì cũng không muốn ở thế yếu. Ngay cả khi lúc này phản ứng hóa học giữa họ là giống nhau, cô cũng không chịu làm người bị động dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh.

Nhưng lòng hiếu thắng sao có thể dùng trong chuyện hôn nhau chứ?

Dừng lại vài giây, anh hỏi: “Nếu anh nhất định phải hôn thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể bị lửa cháy tóc thôi,” cô cười lắc lắc chiếc bật lửa trong tay: “Thiếu gia Thương cũng không muốn ngày mai đội đầu bị cháy xém đi học chứ? Anh không phải là người yêu cái đẹp nhất sao?” Nói xong, cô làm bộ định châm vào tóc anh.

“Được rồi.” Anh giơ tay lên, hơi lùi lại một bước, biết khó mà lui.

Trình Thư Nghiên lúc này mới hài lòng, nhưng cô vừa đóng nắp lại, Thương Trạch Uyên lại tiến lên, đưa tay ra sau lưng cô.

“Anh làm gì vậy?” Khoảnh khắc câu nói được thốt ra, trước mắt cô đột nhiên tối đen, đèn bàn đã bị tắt.

Và trong lúc cô bất ngờ, anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay nóng rực từ mu bàn tay cô trượt đến ngón tay, rồi từ từ di chuyển lên, cuối cùng rút chiếc bật lửa ra khỏi tay cô.

Trong phòng không còn nguồn sáng, xung quanh trở nên lờ mờ. Dựa vào ánh trăng, cô cảm nhận được anh đang đứng trước mặt, ánh mắt tập trung vào cô, hơi thở nóng bỏng ẩn hiện.

Họ đứng rất gần, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể nắm lấy cổ áo anh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

“Bật lửa không dùng như thế này, bảo bối à.” Một lúc sau, anh cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trong đêm tối đặc biệt trầm thấp, từ “bảo bối” rất nhẹ, như một sợi lông vũ vô tình lướt qua trái tim, mang theo một vẻ gợi cảm khó tả.

Trái tim vừa mới bình tĩnh lại, lại đập mạnh lên, Trình Thư Nghiên vô thức nín thở.

Không thể nói là căng thẳng nhiều hơn hay mong đợi nhiều hơn, ngay cả ngón tay cô cũng cuộn lại.

Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng “cạch”, ngọn lửa bùng lên, cái bóng đen trước mặt đè xuống, vào khoảnh khắc tầm nhìn sáng lên, cô nghe anh nói: “Phải dùng như thế này.”

Thế giới bên ngoài một màu đen tối, chỉ có một nguồn sáng ở bên cạnh mặt, cô thấy gương mặt anh ở gần ngay trước mắt, thấy đôi mắt sâu thẳm và dài, cùng với khóe môi nhếch lên của anh.

Ánh lửa như đang nhảy múa theo nhịp đập của trái tim, cứ nhấp nháy rồi lại nhấp nháy.

Anh lại gần hơn, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, hơi thở quấn lấy nhau.

Lưng Trình Thư Nghiên thẳng tắp, từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ thế dừng lại vài giây, anh cụp mắt xuống, rồi hôn lên.

Môi dán chặt vào nhau, từ nông đến sâu, anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, môi lưỡi quấn quýt, vừa ấm áp vừa nóng bỏng.

Vài ngày trước, lần đầu tiên họ hôn nhau sau khi uống rượu, Trình Thư Nghiên nghĩ là, cứ như vậy đi.

Còn lúc này, anh một tay nâng eo cô, cô bị hôn đến thở dốc, đầu óc mơ hồ. Trong lúc say đắm, Trình Thư Nghiên nghĩ, cứ như vậy đi.

Cô vòng hai tay lên cổ anh.

Đêm đó, họ hôn nhau đứt quãng vài lần.

Lúc thì là một ánh mắt, lúc thì đang nói chuyện, anh đột nhiên hôn lên.

Trên bàn học, trước cửa sổ kính, bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành nơi cảm xúc thăng hoa.

Lần cuối cùng là trên giường.

Nguyên nhân là Trình Thư Nghiên thấy đã quá muộn, bắt đầu đuổi anh đi, vừa đẩy anh ra đến cửa, Thương Trạch Uyên đột nhiên quay lại đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lần này, cô bị hôn đến thiếu dưỡng khí.

Đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn, một chút lơ đễnh, cả hai ngã xuống giường, quần áo cọ xát, mê loạn say đắm.

Anh được đằng chân lân đằng đầu, cắn dái tai cô, Trình Thư Nghiên cũng có qua có lại, cắn nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên má anh, nhất thời, hơi thở càng thêm rối loạn.

Cô tỉnh táo lại là vì cảm nhận được một vài thay đổi.

Thương Trạch Uyên chống người ở trên, ánh mắt sâu thẳm, mím chặt môi, cả người trông có vẻ căng thẳng.

Hai người nhìn nhau một cái, rồi im lặng tách ra.

Mặc dù Trình Thư Nghiên có trải nghiệm nhiều đến đâu, gặp chuyện cũng bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng có chút cứng ngắc.

Đối với những cảnh tượng chưa từng trải qua, cô luôn không thể đối phó một cách tự nhiên.

Thương Trạch Uyên ngồi bên cạnh giường, Trình Thư Nghiên đứng dậy, tạm thời mỗi người một góc để bình tĩnh lại.

Im lặng một lúc, đợi đến khi cô liếc nhìn anh, anh vừa hay quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng. Cái quay đầu này, khiến cô nhận thấy trên dái tai anh có một vệt ửng đỏ đáng ngờ.

Có một câu nói: trên một con tàu cướp biển, chỉ cần có một người sợ hãi.

Lại có một câu nói khác: chỉ cần bạn không thấy ngượng, thì người ngượng chính là người khác.

Trình Thư Nghiên cảm thấy hai câu nói này thật sự rất đúng, khi cô phát hiện người trong cuộc còn lúng túng hơn cả cô, chút không thoải mái kia ngay lập tức tan biến, thậm chí còn nảy sinh ý muốn trêu đùa.

Trình Thư Nghiên dựa vào tường, khoanh tay, khẽ cười một tiếng.

Thương Trạch Uyên ngước mắt lên, hỏi cô cười gì.

Cô cũng không né tránh, ánh mắt như có như không quét xuống, trêu chọc: “Tuổi trẻ thật tốt, có chút chuyện cũng không giấu được.”

“…”

Thương Trạch Uyên cau mày, môi mím chặt hơn.

Trình Thư Nghiên lần đầu thấy thiếu gia chịu trận, cười đến nỗi người rung lên.

Anh nhìn cô: “Trình Thư Nghiên, em…” lời nói mắc trong cổ họng hồi lâu, cũng không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng, chỉ còn lại một tiếng cười trầm.

Cười một cách bất đắc dĩ, dường như anh thường xuyên bất lực trước cô.

Anh lại không khỏi suy nghĩ về câu hỏi kia, rốt cuộc Trình Thư Nghiên được làm từ gì?

Khi anh tấn công, cô chưa bao giờ né tránh.

Có thể đối đáp, cũng có thể tùy tiện trêu chọc.

Cô dường như chưa bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào về mặt cảm xúc, điều này không nghi ngờ gì đã khơi dậy ham muốn tìm hiểu sâu hơn ở anh.

Anh có chút muốn nhìn thấy cô xấu hổ hoặc… khóc.

Bây giờ đã rất muộn rồi.

Một lúc sau, Thương Trạch Uyên đứng dậy, lúc đó Trình Thư Nghiên vẫn đang trêu chọc anh: “Anh ổn rồi à? Khôi phục cũng lâu đấy.”

Anh chỉ nhếch môi, không nói gì, từ tốn đi đến cửa, mở khóa, vặn cửa, trước khi bước ra ngoài, anh lại giơ tay ra chỉ vào cô một cái, ý là “Đợi đấy.”

Sau đêm hôm qua, hai người không còn như vài ngày trước, không giao tiếp không đối mặt, khi im lặng luôn có một bầu không khí khó xử. Mà trở lại trạng thái trước đó, bề ngoài sóng yên biển lặng, thực tế lại có cảm xúc ẩn sâu, tinh tế dâng trào. Không đúng, phải nói là còn hơn trước đó. Không còn tinh tế nữa, không còn chậm rãi nữa, mà là sóng trào mãnh liệt.

Ăn sáng xong, hai người như thường lệ, xách áo khoác, lần lượt ra khỏi nhà.

Khi lên xe, ánh mắt hờ hững chạm nhau, vẫn không có thêm bất kỳ sự giao tiếp nào.

Một lúc sau, điện thoại của Trình Thư Nghiên rung lên.

Cô lấy điện thoại ra xem.

Thương Trạch Uyên: [Ngủ ngon không?]

Cô trả lời: [Rất ngon.]

Thương Trạch Uyên: [Hôm nay đi đâu?]

Trình Thư Nghiên: [Lên lớp.]

Thương Trạch Uyên: [Sau khi tan học?]

Trình Thư Nghiên: [Chưa nghĩ ra.]

Trông có vẻ là một cuộc đối thoại hỏi đáp bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng một lúc sau [Muốn hôn em.]

Anh lộ nguyên hình.

Trình Thư Nghiên liếc anh một cái, người này vẻ mặt bình thản, điện thoại trong tay lơ đãng xoay vòng.

Đúng là một kẻ thư sinh bại hoại đặc biệt, cô trả lời anh: [Chú Trương ở đây, đừng có biến thái.]

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thương Trạch Uyên cúi mắt nhìn, sau đó cười không thành tiếng.

Chiếc xe rẽ một khúc cua, anh đột nhiên mở lời: “Chú Trương.”

Chú tài xế đáp: “Vâng!”

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối: “Cháu bị say xe, muốn uống sữa chua. Ngã tư tiếp theo có một siêu thị, làm phiền chú mua giúp cháu một chai.”

Lời nói thì hướng về chú tài xế, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt cô.

Anh luôn có cách, và luôn quá táo bạo.

Trình Thư Nghiên đối mặt với anh, cười mà không nói.

Sau đó, xe dừng, người đi.

Anh không nói một lời thừa thãi, nghiêng người qua, một tay chống lên tay vịn, tay còn lại vòng qua eo cô, cúi người lại gần, hôn lên.

Động tác cực kỳ trôi chảy, dường như sau một đêm luyện tập, ngoài kỹ thuật hôn đã tăng tiến vượt bậc, sự tiếp xúc cơ thể của họ cũng trở nên rất tự nhiên. Không cần phải chào hỏi và thăm dò nữa, chỉ cần một ánh mắt, tia lửa đã bập bùng cháy.

Nhiệt độ tăng cao, hơi thở rối loạn.

Ngoài cửa sổ, người đi lại tấp nập, họ vô tư hôn nhau trong xe.

Đợi đến khi chú tài xế từ siêu thị bước ra, Thương Trạch Uyên ước chừng thời gian, nhẹ nhàng chạm hai cái lên môi cô đầy lưu luyến rồi buông tay.

Chú tài xế mở cửa, hai người như không có chuyện gì ngồi về chỗ cũ.

Chú tài xế đã mua rất nhiều loại sữa chua, Thương Trạch Uyên cảm ơn rồi nhận lấy.

“Bây giờ cháu đỡ say xe nhiều rồi,” anh nói, rồi chọn một chai vị đào, đưa cho Trình Thư Nghiên: “Trong xe nóng nực, em chắc là cần cái này hơn.”

Anh đang ám chỉ việc cô bị hôn đến đỏ mặt.

“Cảm ơn anh Trạch Uyên.” Trình Thư Nghiên cười cười, khi đưa tay ra nhận, dùng sức nhéo vào mu bàn tay anh một cái.

Rất nhanh đã đến trường, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Dù vừa rồi ở trên xe hành động thân mật, nhưng xuống xe, cô vẫn tiếp tục đóng vai không thân thiết với anh.

Tiết học đầu tiên là tiếng Anh.

Tống Hân Trúc không có tâm trạng học, trong vòng nửa tiếng, liên tục chuyền cho Trình Thư Nghiên bảy tám tờ giấy.

Trình Thư Nghiên đeo tai nghe, chuyên tâm làm bài tập.

Đợi bài kiểm tra kết thúc, cô mới lần lượt mở những tờ giấy ra.

“Tối nay nói sao đây, có đi không? [icon nghi ngờ]”

“Hạnh phúc của tớ nằm trong tay cậu rồi đấy, Yên Yên! [icon người quỳ lạy]”

“Xin cậu đấy, cầu xin cậu đấy! [icon chắp tay đáng thương]”

“…”

Mỗi tờ giấy đều được vẽ thêm những hình người nhỏ phù hợp với ngữ cảnh, tài năng hội họa của Tống Hân Trúc được thể hiện rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Trình Thư Nghiên chọn một trong số đó, cúi đầu viết vài nét, rồi chuyền lại.

“Được.”

Một chữ ngắn gọn, khiến mắt Tống Hân Trúc sáng lên: “Yeah!”

Ban đầu, Thương Trạch Uyên lòng vòng nhiều chuyện như vậy là để mời cô ra ngoài nói chuyện. Nhưng vấn đề của hai người tối qua đã được giải quyết, bây giờ cứ coi như là… giúp một tay cho tình yêu của Tống Hân Trúc.

Nhà hàng là do Thương Trạch Uyên chọn, nằm ở trung tâm thành phố, là một quán ăn tư nhân.

Có phòng riêng, có người phục vụ chuyên nghiệp, tính riêng tư rất tốt.

Khi hai người đến, Thương Trạch Uyên đang nói chuyện với Trần Trì.

Bàn bốn người, họ ngồi đối diện nhau, bên cạnh mỗi người đều còn một chỗ trống.

Tống Hân Trúc đương nhiên là phải ngồi cạnh Trần Trì, Trình Thư Nghiên không còn lựa chọn nào khác, bèn ngồi vào vị trí bên cạnh Thương Trạch Uyên.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần thứ hai họ ăn cơm cùng nhau.

Tống Hân Trúc vẫn là người khuấy động không khí chủ lực.

Cô ấy dường như có năng lượng vô tận, nói chuyện không ngừng nghỉ, luôn kéo Trần Trì vào trò chuyện.

Trong lúc đó, Trình Thư Nghiên chuyên tâm ăn cơm, Thương Trạch Uyên tuy không mấy động đũa, nhưng trong hầu hết các trường hợp, anh cũng tương đối im lặng. Dù sao thì việc làm nền trên bàn ăn, cả hai người họ đều rất chuyên nghiệp.

Cho đến khi người phục vụ mang đồ uống lên, Thương Trạch Uyên lấy cho cô một ly nước ép đào.

“Loại em thích đấy.” Lời anh có ẩn ý.

“Cảm ơn anh nhé.” Trình Thư Nghiên liếc xéo anh.

Tống Hân Trúc nhìn hai người, cười chen vào một câu: “Quan hệ anh em hai người tốt thật đấy chứ!”

Nghe vậy, Thương Trạch Uyên như được khơi gợi hứng thú, anh nhướng mày, chủ động hỏi: “Sao cậu lại nói vậy?”

Tống Hân Trúc liếc nhìn Trình Thư Nghiên, thấy cô không có phản ứng gì, mới mở lời: “Chính là trước đây Yên Yên chưa từng nói với em hai người là anh em, em vẫn là nhìn thấy trên diễn đàn, em đã rất tức giận, em hỏi sao cô ấy lại giấu em, cậu ấy nói…”

“Nói bọn anh không thân thiết.” Anh tiếp lời.

“À đúng vậy.” Tống Hân Trúc gật đầu.

Thương Trạch Uyên ban đầu không nói gì, dường như đang hồi tưởng lại hai câu nói đó, một lúc sau, anh cười trầm một tiếng, rồi quay đầu nhìn cô, hỏi ngược lại một cách đầy ẩn ý: “Không thân thiết sao?”

Trình Thư Nghiên cũng đặt ly nước ép xuống, đối diện với anh.

Ánh mắt quấn lấy nhau trong không khí, cô không có biểu cảm gì, nhưng từ cái nhíu mày nhẹ, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô - một sự cảnh cáo không lời.

Thương Trạch Uyên hứng thú chống cằm, nhếch môi, như đang thưởng thức, nhưng lại cố tình trước khi cô bùng nổ, thì dừng lại đúng lúc.

“Ừm,” anh đưa ra đáp án: “Thật sự không thân.”

“Nhưng sau này sẽ dần thân thiết hơn,” anh cười rất thân thiện với Tống Hân Trúc: “Và cả với em nữa.”

Tống Hân Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra trước đây, cô ấy vẫn luôn nghĩ Thương Trạch Uyên là người khó gần hơn Trần Trì.

Trần Trì chỉ là bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, bên ngoài lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại dịu dàng. Ngay cả khi từ chối bạn, cũng sẽ chu đáo đưa bạn về tận nhà.

Thương Trạch Uyên thì hoàn toàn ngược lại.

Anh đối xử với ai cũng lịch sự, cô gái nào tìm anh nói chuyện, anh luôn mang theo nụ cười, nghiêng tai lắng nghe, rồi chỉ một cái quay người, đã có thể kéo người ta vào trong một hầm băng. Không dễ dàng xây dựng bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng lại có thể dễ dàng nắm bắt cảm xúc của người khác.

Vì vậy Tống Hân Trúc đã từng có thành kiến với anh, nhưng bây giờ xem ra, anh cũng rất dễ hòa đồng.

Cô ấy hoàn toàn thả lỏng, lời nói tự nhiên cũng trở nên nhiều hơn.

Cô ấy chủ động hỏi tiêu chuẩn chọn bạn đời của mọi người.

Trần Trì bình tĩnh trả lời: “Hợp nhau là được.”

Tống Hân Trúc hỏi Trình Thư Nghiên: “Yên Yên, còn cậu thì sao?”

Trình Thư Nghiên không hề nghĩ ngợi: “Tớ không có tiêu chuẩn chọn bạn đời.”

“Yêu đương phiền phức quá, tớ không có ý định này.” Cô giải thích.

“Vậy à, thế còn anh Thương thì sao? Trường chúng ta có rất nhiều bạn nữ thích anh đấy.”

Thương Trạch Uyên còn chưa trả lời, Trần Trì, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở lời: “Cậu ấy có lẽ không thể yêu đương được.”

Ngay lập tức, Trình Thư Nghiên và Thương Trạch Uyên cùng lúc nhìn về phía anh.

Trình Thư Nghiên tò mò, còn trong mắt Thương Trạch Uyên thì có hàm ý, anh lẳng lặng dùng đũa công gắp một miếng đồ ăn cho Trần Trì, nói: “Cá chình nướng này ngon đấy.”

Trần Trì đã nhận được tín hiệu, cũng không nói thêm gì nữa, chủ đề này đáng lẽ đã kết thúc, nhưng Tống Hân Trúc lại hỏi: “Tại sao vậy?”

Thương Trạch Uyên từ từ đặt đũa xuống, cầm chiếc khăn nóng bên cạnh lên lau tay: “Anh cũng giống Trình Thư Nghiên.”

Không có ý định yêu đương.

Sau đó, Trình Thư Nghiên ra ngoài hút thuốc, không lâu sau, Thương Trạch Uyên cũng vào phòng hút thuốc.

Hai người ngồi cạnh nhau, ban đầu im lặng, một lúc sau, Trình Thư Nghiên mới nói với anh: “Anh có thể cẩn thận lời nói của mình một chút không?”

Thương Trạch Uyên cười trầm một tiếng.

Trình Thư Nghiên đá giày anh: “Hỏi anh thật đấy.”

“Nước ép ngon không?” Anh lại hỏi một câu không liên quan.

Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, nhìn anh, ánh mắt vừa chạm vào, liền biết ý đồ của anh.

Anh muốn nếm thử.

Không ai nói thêm gì, Thương Trạch Uyên đưa tay vuốt gáy cô, nghiêng đầu hôn lên.

Đầu lưỡi luồn vào, rồi từ tốn dạo chơi.

Sau khi nếm thử, giọng nói trầm thấp và mang theo ý cười của anh vang lên bên tai cô: “Ừm, khá ngọt.”

Trình Thư Nghiên đẩy vai anh ra, nhưng anh lại tiếp tục cúi người xuống để làm sâu hơn nụ hôn này.

Phòng hút thuốc là không gian mở, không khóa, bất cứ lúc nào cũng có người bước vào.

Trình Thư Nghiên nghĩ đến điều này, theo bản năng căng thẳng, còn anh như cảm nhận được, tay xoa nhẹ vào chân tóc cô, như đang an ủi.

Một bên là sự căng thẳng vì có thể có người đột ngột mở cửa, một bên là nụ hôn sâu đầy dịu dàng.

Trình Thư Nghiên trong trạng thái đó, trái tim đập loạn nhịp mà hòa mình vào.

Họ như hai thỏi nam châm, thường xuyên bị đối phương thu hút chỉ bởi một ánh mắt.

Như một cặp tình nhân vừa nếm trải sự ngọt ngào, quấn quýt không rời, nhưng lại không phải là tình nhân.

Từ tối qua đến giờ, họ đối đầu, hôn nhau, nhưng từ đầu đến cuối không hề định nghĩa mối quan hệ này.

Sự ăn ý và thống nhất.

Trình Thư Nghiên nghĩ, như vậy là tốt rồi.

Chỉ nói về cảm giác không nói về tình cảm, ít nhất không phiền phức.

Từ khi có mối quan hệ này, Trình Thư Nghiên dốc sức biến Thương Trạch Uyên thành một “công cụ hữu ích”.

Tâm trạng tốt thì kéo anh đến hôn một lúc, tâm trạng không tốt thì gọi anh chở đi dạo.

Tống Hân Trúc muốn gặp Trần Trì, thì bảo anh đến làm “lá chắn”.

Thiếu gì, cần gì, trực tiếp qua phòng anh mà lục lọi.

Thương Trạch Uyên không hề phàn nàn nửa lời, ngược lại còn rất vui vẻ.

Ngoài ra, cậu thiếu gia còn khám phá ra một sở thích mới: anh đặc biệt thích làm những hành động mờ ám với cô ngay trước mắt bố mẹ.

Lúc thì cố tình uống ly sữa cô đã uống dở, lúc thì nắm tay cô dưới gầm bàn, có lúc còn công khai hôn cô ở cầu thang tầng ba, khi anh làm những chuyện này, hai vị phụ huynh phần lớn đều ở đó, hoặc ở gần đó.

Trình Thư Nghiên biết anh thích thách thức giới hạn của Thương Cảnh Trung, cũng thích tìm kiếm sự kích thích.

Rốt cuộc họ có phát hiện không, khi nào phát hiện, và phát hiện ra điều gì, sự không chắc chắn này, anh gọi đó là trò chơi.

Khá là xấu xa, và cũng ngông cuồng như mọi khi.

Cho đến một lần chơi quá đà.

Hôm đó ăn sáng, khi anh nắm tay cô, không cẩn thận bị dì giúp việc đi ngang qua nhìn thấy.

Trình Thư Nghiên hất cằm ra hiệu cho anh, vừa căng thẳng, vừa có chút hả hê.

Thương Trạch Uyên không hề lúng túng, ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh.

Sau khi ăn sáng xong, anh đợi Thương Cảnh Trung và Trình Huệ rời bàn về phòng, mới lên tiếng gọi dì giúp việc lại.

“Dì Liêu.” Anh gọi một cách lịch sự.

Lúc đó Trình Thư Nghiên đang ngồi trên sofa, bóc một gói bim bim, vừa ăn vừa xem kịch.

Còn anh thản nhiên đứng dậy, đầu tiên là thong thả trò chuyện với dì giúp việc, sau khi làm cho tâm trạng đối phương thoải mái, đột nhiên nhắc đến: “Cháu nhớ con gái dì sang năm sẽ thi vào trường cấp ba phụ trợ đúng không.”

“Chuẩn bị đến đâu rồi? Có nắm chắc không? Giai đoạn này của con bé rất quan trọng, không được xảy ra sai sót đâu.”

“Cháu vừa hay quen một gia sư riêng, có thể giúp con bé ôn tập miễn phí, dì thấy có cần không?”

Ba câu nói, nắm bắt chính xác điểm yếu của đối phương.

Vừa cho lợi ích, lại vừa gây áp lực.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, đối phương không hề do dự mà gật đầu: “Vậy thì làm phiền Trạch Uyên rồi.”

Anh cười một tiếng, giọng nói rất thân thiện: “Đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

“Phải phải phải, đương nhiên rồi.”

Thế là, chuyện này cứ thế dễ dàng được bỏ qua.

Trình Thư Nghiên lặng lẽ giơ ngón cái lên với anh.

Thương Trạch Uyên tuy trong hầu hết các trường hợp đều có thái độ buông thả, nhưng trong những chuyện cụ thể, lại cực kỳ nghiêm túc, có thể làm đến mức tỉ mỉ.

Trong lòng anh có một cán cân, biết lúc nào nên nói gì, gặp chuyện gì, thì phải giải quyết ra sao.

Trình Thư Nghiên nhớ lại trước đây khi Thương Cảnh Trung say rượu, đã từng khen Thương Trạch Uyên là một nhà doanh nghiệp bẩm sinh, một người lãnh đạo, rất có đầu óc.

Lúc đó cô còn thấy ông ấy nói quá, bây giờ xem ra, đúng là như vậy.

Biết anh có khả năng này, Trình Thư Nghiên cũng tìm được cách chơi mới.

Mỗi khi hai người không đồng ý với ý kiến của nhau, cô sẽ bày trò quấy phá.

Cố tình chạm vào đùi anh dưới gầm bàn, nhéo eo anh.

Mỗi lần bị một dì giúp việc khác nhau nhìn thấy, Thương Trạch Uyên lại phải hao tốn tiền bạc và trí óc để giải quyết, mỗi lần giải quyết xong, buổi tối anh lại phải “giải quyết” cô một lần.

Đa số là hôn cô đến thiếu dưỡng khí, anh sẽ có phản ứng, nhưng lại không đi đến bước tiếp theo.

Thương Trạch Uyên tự biết điểm dừng.

Chớp mắt đã đến tháng cuối kỳ.

Lượng bài vở đột nhiên tăng lên, Trình Thư Nghiên gần như mỗi ngày đều ở trong phòng vẽ để làm bài tập cuối kỳ, ban ngày không làm xong, buổi tối thì mang về nhà làm tiếp.

Cứ thế làm ngày làm đêm, cuối cùng cũng hoàn thành được phần lớn.

Một ngày trước khi nộp bài, Trình Thư Nghiên không mang đồ về nhà, ở lại trường đến chín giờ tối.

Khi cô đi ra, khu nhà D đã gần như không còn sinh viên nào, đèn đường rất mờ, khi xuống cầu thang, cô bật đèn pin điện thoại.

Vừa đi được hai bước, đã thấy một cái bóng đen ngồi trước gốc cây dưới cầu thang.

Cái bóng dường như đã nhìn thấy cô, đứng dậy, đi về phía cô hai bước.

Trình Thư Nghiên lúc này đột nhiên khựng lại, theo phản xạ chiếu đèn pin thẳng vào mặt người đó.

Sau đó, cô nghe thấy một tiếng: “Ối…”

“Trình Thư Nghiên.” Thương Trạch Uyên gọi tên cô, hỏi: “Em muốn làm mù mắt anh sao?”

“…”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới thở phào.

Tắt đèn pin, cô cũng đi về phía anh: “Sao anh lại đến đây?”

Giọng anh nhàn nhạt: “Em không bằng xem điện thoại của mình đi?”

Trình Thư Nghiên không hiểu, lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện anh đã gửi cho cô hơn mười tin nhắn, và gọi năm cuộc điện thoại.

Cô nghẹn lại một chút, nói: “Em bật chế độ không làm phiền rồi.” Cô chuyên tâm làm việc thì luôn như vậy.

“À,” anh cũng không mấy để tâm đến chuyện này, chỉ nói: “Ban đầu còn tưởng em mất tích rồi chứ.”

Cô đi đến bên cạnh anh, anh tự nhiên nắm lấy tay cô.

Hai người đi song song dưới ánh đèn đường, Trình Thư Nghiên mới nhìn rõ, tối nay anh mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu đen, vừa vặn che được một chút cằm, trên ngực đeo một sợi dây chuyền bạc.

Không thể không nói, công cụ của cô thật sự rất ưa nhìn.

Trình Thư Nghiên lắc lắc cánh tay, lại hỏi: “Anh biết em ở phòng vẽ sao không vào tìm em?”

Câu hỏi này có chút buồn cười, anh quay đầu hỏi ngược lại cô: “Em quên lời mình nói rồi à?”

Ban đầu là cô đã cảnh cáo anh hết lần này đến lần khác, anh quá phô trương, cô không muốn gây phiền phức. Ở trường anh phải giữ khoảng cách với cô, không được đến lớp tìm cô, không được để mọi người nghĩ họ thân thiết.

Anh lặp lại nguyên văn lời cô nói, Trình Thư Nghiên nói: “Thôi được rồi.”

Rồi lại cười một tiếng: “Anh cũng nghe lời đấy.”

Nói không được tìm cô, vậy mà lại ngoan ngoãn đợi dưới lầu.

“Vậy lần sau anh lên lầu.”

Cô vội vàng nói: “Không được.”

Thương Trạch Uyên cười khẩy một tiếng, không trêu cô nữa, mà lại nói về Trình Huệ.

Chuyện Trình Thư Nghiên tối nay không về nhà, là Thương Trạch Uyên phát hiện trước, vì cô cứ không trả lời tin nhắn không bắt máy, anh bèn chủ động tìm Trình Huệ, kết quả Trình Huệ hỏi ba biết một không.

Không biết thì thôi, bà ấy cũng không sốt ruột, chỉ ngồi trong phòng khách nghịch chiếc túi mới mua.

Trình Thư Nghiên “ồ” một tiếng, nói: “Bà ấy là người như vậy.”

“Hửm?”

“Đối với bà ấy, chỉ cần em chưa chết, thì không phải là chuyện lớn.”

Cô thản nhiên nói xong câu này, Thương Trạch Uyên không nói thêm gì nữa.

Chỉ là như ma sát, nắm lấy lòng bàn tay cô.

Hai tuần sau, Trình Thư Nghiên nhận được một tin.

Bài vẽ cuối kỳ của họ được trường gửi đi dự thi, cô đã giành giải nhất.

“Cả khoa mỹ thuật chỉ có ba giải nhất, thứ sáu này nhận huy chương, nhớ mặc đẹp đấy.”

Trường đại học này có một đặc điểm, trong suốt quá trình học, trường thỉnh thoảng sẽ tìm một số giải thưởng cho sinh viên, tức là cái gọi là “mạ vàng” trong mắt người ngoài, sinh viên tốt nghiệp từ đây ít nhiều cũng phải mang theo một vài giải thưởng, để tăng thêm giá trị.

Mặc dù Trình Thư Nghiên biết khả năng cao đây là một giải thưởng “chia thịt”, nhưng khoa mỹ thuật có thể lọt vào top ba, cô vẫn rất vui.

Tối ăn cơm xong, cô cũng nói với Trình Huệ một chút.

“Bài tập cuối kỳ của con được giải rồi, khoa mỹ thuật chỉ có ba giải nhất, con chiếm một giải, thứ sáu đi nhận giải.”

“Ồ,” Trình Huệ đáp một tiếng, rõ ràng không coi đó là chuyện gì, rồi quay sang chia sẻ thành quả mua sắm với Trình Thư Nghiên.

Giọng điệu rất phấn khích, như thể đang kể một câu chuyện quý giá.

“Cái này đẹp không?”

“Đẹp ạ.”

“Cái này cũng không tệ chứ?”

“Thật sự không tệ ạ.”

Trước khi bà ấy hỏi câu tiếp theo, Trình Thư Nghiên nhàn nhạt nói: “Con về phòng đây.”

Trình Huệ nói: “Được.”

Không có thêm lời nào nữa.

Thứ sáu này, Tống Hân Trúc và Trình Thư Nghiên đã hẹn nhau đi cùng cô đến khu Nam nhận giải, kết quả con chó nhà cô ấy đột nhiên chạy mất, cô ấy đành gọi điện cho Trình Thư Nghiên nói rằng phải đi tìm chó, tìm thấy rồi sẽ đến sau.

Trình Thư Nghiên nói không sao, chỉ là một giải thưởng thôi, nhận xong là về.

Bản thân cô cũng không có bất kỳ mong đợi nào về ngày hôm nay, chỉ mặc một bộ quần áo bình thường không thể bình thường hơn.

Kết quả đến trung tâm hoạt động ở khu Nam, Trình Thư Nghiên ngẩn ra.

Cảnh tượng rất trang trọng, những sinh viên đến nhận giải đều mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo.

Sự bình thường của cô lại có vẻ lạc lõng.

Trình Thư Nghiên chỉ đành vào nhà vệ sinh, trang điểm đơn giản một chút và thoa chút son.

Rồi với tâm lý nhận xong sớm sẽ giải thoát sớm, cô cứng rắn lên sân khấu.

Trình bày tác phẩm, trường trao giải, lời phát biểu của cô chỉ ngắn gọn vài câu, nói xong, chụp ảnh lưu niệm, rồi vội vàng xuống sân khấu.

Đi ngang qua khán đài, cô nghe thấy có người bàn tán: “Ôi, bạn cùng lớp của các cậu cứ thế lên à?”

Trình Thư Nghiên nghiêng mặt nhìn qua, phát hiện đó là một phụ huynh của sinh viên, con gái bà ấy không nhận ra cô đang nhìn, nói nhỏ: “Có lẽ không coi trọng lắm, chuyện này cũng quá mất mặt rồi.”

Bước chân dừng lại vài giây, sau đó Trình Thư Nghiên lại bước tiếp.

Trường quy định phải đợi buổi lễ kết thúc mới được rời đi.

Cô muốn đi cũng không được, chỉ đành ngồi vào khán đài, buồn chán xem buổi trao giải. Rất nhanh, Trình Thư Nghiên phát hiện ngoài cô ra, gần như tất cả các sinh viên đều có phụ huynh đi cùng, có người mẹ đi cùng, có người cả gia đình ba người đi cùng.

Khi con lên sân khấu nhận giải, các phụ huynh luôn vỗ tay lớn nhất, nói: “Con yêu giỏi quá!”

Đúng vậy, đây mới là không khí nhận giải bình thường. Sinh viên là những nàng công chúa được vạn người chú ý, phụ huynh là những người lớn thành đạt, ở phía sau dành cho cô tất cả sự ủng hộ và yêu thương.

Chỉ có cô, một mình một bóng.

Thật ra từ nhỏ cô đã quen sống như vậy, Trình Thư Nghiên đã sớm quen, cô cũng không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với Trình Huệ.

Chỉ là đôi khi, sẽ có chút hụt hẫng, ví dụ như bây giờ.

Bốn giờ chiều, chụp ảnh lưu niệm toàn thể, buổi lễ trao giải chính thức kết thúc.

Trình Thư Nghiên không nán lại lâu, huy chương nhét vào túi, đi theo đám đông ra ngoài.

Vừa đến cửa trung tâm hoạt động, đột nhiên gặp phải một đám đông nhỏ, cùng lúc đó, xung quanh vang lên những tiếng bàn tán liên hồi.

“Ối trời, Thương Trạch Uyên sao lại đến đây, đẹp trai quá trời ơi!”

“Thiếu gia lái Maserati đến ư?? Tuyệt vời quá! Chiếc xe này quá ngầu!”

Giữa những tiếng ồn ào, Trình Thư Nghiên nhạy bén bắt được ba chữ đó, cô lập tức rẽ đám đông đi đến trước cửa.

Ngoài trung tâm hoạt động, một chiếc siêu xe mui trần dừng dưới chân cầu thang, màu xám xanh kim loại bóng loáng dưới ánh nắng mặt trời. Thương Trạch Uyên mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu xanh hồng, tay áo xắn lên, cổ áo rộng mở, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.

Tóc xanh, tai đeo khuyên màu hồng bạc, cả người anh trông rất phô trương, nhưng lại không hề nữ tính, ngược lại rất lười nhác và tùy hứng, rất có phong cách của riêng anh.

Anh đang gọi điện thoại, khi Trình Thư Nghiên bước ra, anh vừa hay nhìn về phía này, rồi nói vào điện thoại: “Công chúa trong nhà được giải, tôi đến đón cô ấy đây, không nói nữa nhé.”

Cúp điện thoại, anh bấm còi xe hai tiếng với cô, nói: “Lên xe đi, Trình Thư Nghiên.”

Nhất thời, xung quanh lại vang lên những tiếng bàn tán.

Có ngạc nhiên, có ghen tị, đương nhiên, phần lớn là ghen tị.

Trình Thư Nghiên giữa những ánh mắt và lời bàn tán đó, từ tốn đi xuống cầu thang, lên xe.

Thương Trạch Uyên không lái xe đi ngay, lại lấy ra một thứ từ chỗ đựng đồ bên ghế phụ đưa cho cô: “Chúc mừng em được giải, quà này.”

Chiếc túi quà màu trắng, hộp gói màu xanh lá cây, cô mở ra xem, là một chiếc kính vạn hoa của VCA.

Trình Thư Nghiên từ trước đến nay rất ghét sự phô trương, cũng thật lòng cảm thấy những món đồ của người giàu có này phần lớn đều hào nhoáng mà không thiết thực.

Nhưng lúc này, cô không thể không thừa nhận, cảm thấy rất đã.

Sự buồn bã thoáng qua trên sân khấu vừa rồi dường như hoàn toàn tan biến, cô đường hoàng nhận lấy món quà, cười nói: “Cảm ơn.”

Thương Trạch Uyên nhếch môi, sau đó đạp ga, chỉ nghe tiếng “vù” một tiếng, chiếc siêu xe phóng đi.

Cho đến khi chiếc xe chạy được một đoạn, Trình Thư Nghiên mới quay đầu hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”

Cô dường như thường xuyên hỏi anh câu này.

Thương Trạch Uyên nhướng mày: “Lúc tối qua em nói chuyện với mẹ em, anh ở tầng một uống nước.”

“Thì ra là vậy.” Cô lập tức hiểu ra.

Nói ra cũng buồn cười, lời nói vô tình của cô, lại được người có tâm để ý.

“Sao chuyện này em không nói với anh?” Thương Trạch Uyên hỏi cô: “Nếu em nói với anh, anh còn có thể sắp xếp cho em một màn hoành tráng hơn.”

“Không phải anh đã biết rồi sao?” Trình Thư Nghiên cũng hỏi anh: “Sao anh lại âm thầm đến đây? Nếu anh nói với em, ít nhất em sẽ không mặc bộ này đến.”

Thương Trạch Uyên đang lái xe, nghe vậy nhanh chóng liếc cô một cái, nói: “Bộ này thì sao? Đẹp mà.”

“Đẹp chỗ nào,” Trình Thư Nghiên thở dài một hơi: “Anh không biết những cô gái khác đến nhận giải mặc gì đâu.”

“ANh biết mà.”

“Anh biết?”

“Ừm,” anh đưa một tay ra, lấy điện thoại từ túi áo ra, ném cho cô: “Mật khẩu 123456, em vào album mà xem.”

Trình Thư Nghiên đầy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.

Mở khóa, khoảnh khắc mở album, cô sững sờ.

Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo khoác gió dài màu be, tóc buộc nửa đầu, khí chất lạnh lùng nhưng không nhạt nhòa, cả người trông rất gọn gàng và cá tính. Màn hình lớn trên sân khấu đang chiếu tác phẩm của cô, còn cô thì vẻ mặt nhàn nhạt đứng ở một bên. Ánh đèn mạnh mẽ chiếu lên người cô, mái tóc cô như đang phát sáng.

Anh đã chụp ảnh cô lên sân khấu nhận giải.

Thương Trạch Uyên bổ sung một câu: “Chỉ là hơi dữ, lần sau nhận giải nhớ cười một chút đấy.”

Trình Thư Nghiên không nói gì, mà chìm vào im lặng rất lâu.

Vừa hay chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Thương Trạch Uyên quay đầu nhìn cô: “Sao không nói gì?”

Trình Thư Nghiên lúc này mới ngẩng đầu, cô nghiêng mặt đối diện với anh, sau đó, bất ngờ kéo lấy cổ áo anh, kéo về phía mình, tìm đúng nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên mặt anh, cúi người lên hôn một cái thật mạnh.

Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, cô cũng đã cắn anh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô hôn lên má anh.

Thương Trạch Uyên rõ ràng sững sờ một chút, sau đó cười hỏi: “Làm gì vậy?”

Trình Thư Nghiên cũng cười, vừa cười vừa giơ điện thoại của anh lên, chụp một tấm tự sướng.

Cô nói: “Không có gì, chỉ là vui thôi.”

Sau khi có tiền lệ, sau này có bất kỳ sự kiện quan trọng nào, Trình Thư Nghiên đều sẽ nói với Thương Trạch Uyên.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, giáo viên chủ nhiệm mời các bạn trong lớp đi ăn.

Trình Thư Nghiên vốn không muốn tham gia những dịp như thế này, nhưng Tống Hân Trúc nói cô không thể cứ lạc lõng như vậy, sau vài lần thuyết phục, cô mới đăng ký trong nhóm.

Tối trước ngày đi ăn, Trình Thư Nghiên đến phòng Thương Trạch Uyên lục lọi quần áo và phụ kiện.

Phòng của anh như một kho báu, muốn gì có nấy, hơn nữa gu thẩm mỹ của anh lại tốt, cũng biết cách phối đồ, nhiều thương hiệu cô còn chưa từng thấy bao giờ.

“Chọn được gì đều có thể mang đi à?” Cô hỏi.

“Được.” Anh trả lời rất dứt khoát.

“Không phải đồ bạn gái cũ tặng đấy chứ.”

Thương Trạch Uyên cười: “Không có, yên tâm.”

“Em có gì mà không yên tâm đâu, em sợ anh không nỡ thôi.” Nói xong câu này, cô cúi đầu bắt đầu tìm.

Cứ thế cô đi loanh quanh suốt một tiếng đồng hồ.

Thương Trạch Uyên đang chơi game, thấy cô đi ra, hỏi: “Chọn xong rồi à?”

Trình Thư Nghiên gật đầu.

“Được,” anh đặt tay cầm xuống, đứng dậy: “Anh giúp em xem.”

Hai người lại quay lại phòng thay đồ, Trình Thư Nghiên đưa bộ đồ cô đã chọn cho anh xem, anh suy nghĩ một lát, nói: “Không hợp lắm.”

Cô lập tức buông xuôi: “Vậy anh tìm giúp em đi, em mệt quá rồi.”

Thương Trạch Uyên cười nói được.

Phong cách quần áo của anh tuy đa dạng, nhưng kích thước lại lớn hơn cô, quả thật phải xem xét kỹ.

Anh chọn vài món phụ kiện Chanel, rồi tìm một chiếc áo sơ mi, hỏi cô có được không, Trình Thư Nghiên nửa buổi cũng không thèm để ý.

Anh quay đầu nhìn, thấy cô đang ngồi trên ghế lướt điện thoại, không biết thấy gì vui, vừa lướt vừa cười.

Thương Trạch Uyên cũng không vội, đặt quần áo xuống, đi đến trước mặt cô, cúi người xuống nhìn cô.

Trên màn hình của cô là trang diễn đàn của trường, anh vốn không muốn xem nội dung, nhưng tiêu đề lại quá nổi bật: “Có ai biết cái đó của Thương Trạch Uyên rốt cuộc to cỡ nào không!”

“?”

Anh cau mày.

Trình Thư Nghiên rất nhanh nhận ra có người đứng trước mặt, ngẩng đầu lên, vừa hay đối mặt với anh. Cô cũng không hoảng, một chút ngượng ngùng khi bị bắt quả tang cũng không có, ngược lại còn cười vui hơn.

Lướt diễn đàn là sở thích mới của cô gần đây, bên trong có rất nhiều bài đăng về Thương Trạch Uyên, cô rảnh rỗi thì vào xem.

Có vài bài khá thú vị, ví dụ như bài này trước mắt.

“Mấy cô gái trẻ đang hỏi anh rốt cuộc to cỡ nào đấy.” Cô thẳng thắn dịch lại cho anh nghe.

“…”

Thương Trạch Uyên trầm ngâm một lát, có chút bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Em tò mò lắm à?”

“Em á? Cũng tạm thôi.” Cô vẫn còn đùa.

Thương Trạch Uyên bật cười, không biết là cười vì tức hay cười vì sự xấu xa, tóm lại không nói tiếng nào mà kéo cô ra khỏi ghế.

Trình Thư Nghiên lúc này mới nhận ra không đúng, vội hỏi anh làm gì, anh cười nói: “Không phải em tò mò sao?”

Anh nắm lấy tay cô kéo xuống, sau đó cúi mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Có thể cho em biết.”

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]