"Bạn em, tại sao... anh lại nhớ kỹ như vậy?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, Giang Khai im lặng một lúc lâu.
Khi anh nghiêm túc nhìn người khác, đôi mắt luôn như muốn nói, sâu không thấy đáy.
Hai mươi mấy năm quen biết, Thịnh Tuyết Phong vẫn không quen, cô chỉ cảm thấy kinh hãi tột độ.
Tiếng máy tạo độ ẩm hoạt động và tiếng đồng hồ đeo tay của anh chạy rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, gần như không thể át được nhịp tim hỗn loạn của cô, mạnh mẽ đến mức như muốn phá vỡ lồng ngực.
Sự dày vò nặng nề như núi đè xuống, ngón tay cô không tự chủ co lại, nhưng cô không hề né tránh ánh mắt anh, dùng hết can đảm, nhìn thẳng lại.
Giấc mơ thời niên thiếu cứ thế tan vỡ một cách không rõ ràng, dù cô đã vô số lần tự nhủ hãy bỏ qua, nhưng tận sâu trong lòng, làm sao có thể thực sự cam tâm.
Giang Khai cười khẩy một tiếng, chấm dứt sự căng thẳng như có tiếng gió hú chim kêu đêm nay.
Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong trêu chọc: "Cái nhân duyên rối rắm của em, tổng cộng có mấy người bạn, khó nhớ lắm sao?"
Sự cưng chiều mà gia đình Thịnh dành cho vị phúc tinh này đã đạt đến mức khó ai có thể hiểu được. Thịnh Tuyết Phong như một vị thần, không được sứt mẻ, không được chạm vào, đứng trên mọi lẽ thường tình, cô chỉ việc nhận sự cúng bái, thế giới tự nhiên sẽ xoay quanh cô.
Đương nhiên, cô hầu như không có bạn bè, ngay cả con cái nhà họ hàng cũng xa cách với cô, vì thế cô chỉ có thể bám riết lấy Thịnh Tích Chu và Giang Khai cùng tuổi, chỉ có hai người này không thể hất cô ra.
Mãi đến cấp ba, sự quản lý của gia đình Thịnh đối với cô mới có kẽ hở, không khí bên ngoài lọt vào rào chắn của cô, cô mới muộn màng nhận ra mình từng đáng ghét đến mức nào.
Tổng cộng cô chỉ có vài người bạn như vậy, đối với Giang Khai - một học sinh giỏi đứng đầu lớp từ nhỏ đến lớn - ghi nhớ mấy cái tên đó, có gì khó khăn đâu?
Chuyện cũ tái hiện, vở kịch độc diễn diễn ra, tất cả sự hỗn loạn chỉ thuộc về một mình cô, bên anh gió rất lặng, sóng cũng yên, căn bản không có chuyện gì xảy ra.
Cô ngồi quỳ bên cạnh Giang Khai, nhìn anh nửa mê nửa tỉnh, sự kinh hãi chưa tan, sự không cam lòng cũng chưa tan, nhưng không có lý do để tiếp tục gây chuyện.
Thật vô vị. Câu hỏi mà cô phải dùng hết dũng khí mới dám thốt ra, là nỗi day dứt suốt những năm tháng tuổi trẻ của cô. Căn bản không có ai đồng cảm, thực sự quá vô vị.
"Thịnh Tuyết Phong." Giang Khai gọi cô, giọng nói lơ mơ như đang nói mớ.
Đợi không thấy cô trả lời, anh cố gắng gượng tỉnh, mở mắt nhìn cô. Anh khó hiểu, bối rối, không hề hay biết về cơn sóng thần trong lòng cô.
Thịnh Tuyết Phong lúc này mới đáp lời: "Ừ."
"Tắt đèn được không?" Anh trở người, thều thào, "Anh buồn ngủ chết rồi."
Theo tiếng "tách" cuối cùng, phòng ngủ chìm vào bóng tối.
Thịnh Tuyết Phong lại bị mất ngủ. Kể từ khi Giang Khai về, cô luôn ngủ không ngon, ngủ cùng anh ngủ không ngon, ngủ một mình cũng ngủ không ngon, ngay cả khi ngủ trong căn phòng mà cô đã ngủ bấy nhiêu năm trước khi lấy chồng, cô vẫn ngủ không ngon.
Cô trằn trọc thay đổi tư thế ngủ, không biết đã qua bao lâu, bất chợt một cánh tay vòng qua lưng, nắm lấy cổ tay cô, giọng nói mang theo chút thiếu kiên nhẫn: "Có thể đừng nhúc nhích nữa không?"
Thịnh Tuyết Phong giật mình: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
"Em cứ động đậy mãi, ai ngủ được chứ." Giang Khai kéo cổ tay cô đè lên bụng cô, kéo cả người cô về phía anh gần hơn, "Em bị tăng động à?"
Lưng Thịnh Tuyết Phong gần như áp sát vào ngực anh, cơ thể người đàn ông nóng như lò lửa, nóng đến mức bỏng rát. Cô hiểu anh chỉ muốn kiềm chế cô, nhưng tư thế này quá giống ôm, hơn nữa hơi thở anh cứ phả từng nhịp từng nhịp vào gáy cô, khiến xương sống cô tê dại.
Cô theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Giang Khai vừa mới chập chờn ngủ lại bị cô làm cho tỉnh, bực bội hỏi: "Lại làm gì nữa?"
Thịnh Tuyết Phong nói: "... Ngứa."
Giang Khai xoa xoa lưng cô vài cái loạn xạ: "Hết chưa?"
Hành động này hoàn toàn là phản xạ vô thức. Thịnh Tuyết Phong bị dị ứng nhẹ với mồ hôi, hễ đổ mồ hôi là người cô lại ngứa. Hồi nhỏ cô bám riết theo anh và Thịnh Tích Chu, việc chơi đến đổ mồ hôi là chuyện thường ngày. Cô cũng biết mình rất đáng ghét trong mắt họ, nên những chỗ cô có thể tự gãi thì cô tự gãi, chỉ riêng sau lưng là bất lực. Trong tình huống này, cô sẽ chọn nhịn, nhịn không nổi mới dò hỏi cầu cứu.
Hai người kia đương nhiên lười hầu hạ cô, mắng mỏ cô bằng những lời lẽ châm chọc, thật sự phiền không chịu nổi mới gãi cho cô vài cái. Cách lớp quần áo căn bản không chạm đến chỗ ngứa, qua loa đến mức nào thì qua loa đến mức đó.
Có lần Giang Khai giữa mùa đông chơi nghịch nước khiến tay lạnh cóng, vừa hay cô lại kêu ngứa lưng bên cạnh. Ý nghĩ trêu chọc nảy ra, anh phá lệ nhiệt tình, không chỉ đồng ý ngay mà còn chủ động thò tay vào trong áo cô.
Khoảnh khắc đó cả hai người đều ngây người. Thịnh Tuyết Phong là vì bị lạnh cóng, còn Giang Khai thì ngạc nhiên trước cảm giác mềm mại, mịn màng dưới tay, giống như một chén trứng hấp ấm áp, trơn nhẵn.
Anh xoa xoa sau eo cô vài cái, cố gắng vén thêm một lớp áo nữa: "Em mặc cái gì vậy?"
"Không có mặc gì cả." Thịnh Tuyết Phong lạnh đến mức mặt nhăn lại, vừa muốn tránh vừa muốn anh gãi ngứa cho, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể vì thế trở nên cực kỳ méo mó, "Đây là thịt của em."
Giang Khai bán tín bán nghi, gọi Thịnh Tích Chu đến cảm nhận cùng: "Sao trên người em ấy lại trơn như vậy?"
Thịnh Tích Chu còn tưởng chuyện gì lạ lùng, sờ một cái, rồi lập tức rút tay lại với vẻ mặt đã quá quen thuộc: "Con bé không phải lúc nào cũng như vậy sao?"
Luôn như vậy? Giang Khai không tin, nhiệt độ tay anh dần ấm lên, cảm giác chạm càng thêm nhạy bén, rõ ràng cảm nhận được chất da của cô. Anh đâu phải chưa từng chạm vào cô gái khác, không có ai giống cô.
Thịnh Tích Chu tỏ vẻ khinh thường làn da mềm mại của Thịnh Tuyết Phong: "Chỉ có nó là yếu ớt, đồ yếu ớt."
"Anh mới là yếu ớt!" Thịnh Tuyết Phong nhảy dựng lên, "Anh đừng tưởng em không biết, mấy hôm trước anh đi tiêm còn khóc, bố đã nói với em rồi."
Rõ ràng bố đã hứa sẽ không nói lung tung, Thịnh Tích Chu tức giận tột độ: "Đó là khâu vết thương, em biết đau đến mức nào không? Hơn nữa là do em hại anh bị thương!"
Thịnh Tuyết Phong không thèm nói lý với anh ấy: "Thế cũng là khóc!"
Hai anh em bận rộn cãi nhau, không ai nhận ra, Giang Khai lại không hề giúp bạn thân đối phó với Thịnh Tuyết Phong, sự chú ý của anh hoàn toàn dồn vào làn da trơn trượt của cô.
Từ đó về sau, hễ Thịnh Tuyết Phong kêu anh gãi ngứa, dù đang có đồ chơi vui hơn trong tay, anh cũng không từ chối cô.
Đương nhiên vẫn phải giữ thể diện, điều này anh làm rất thuần thục, trước tiên tùy tiện gãi qua lớp quần áo vài cái, rồi giả vờ thiếu kiên nhẫn: "Hết chưa?"
Thịnh Tuyết Phong chắc chắn nói chưa, và sau đó anh có thể đường hoàng thò tay vào.
Cô nào biết được tâm tư thầm kín đó của anh, còn không ngừng cảm ơn anh rối rít: "Giang Quốc Khánh, anh tốt hơn Thịnh Tích Chu."
Anh đã gãi ngứa cho Thịnh Tuyết Phong nhiều năm, việc kiểm soát lực và kỹ thuật đạt đến trình độ thượng thừa, Thịnh Tuyết Phong ngoan ngoãn dưới tay anh như một con mèo. Nếu anh không theo nghiệp đua xe, có lẽ anh có thể mở một tiệm mát xa nổi tiếng gần xa, khó đặt lịch.
Sau này mọi người dần lớn lên, có ý thức về giới tính, không còn nhắc đến chuyện này nữa, qua bao nhiêu năm, không hiểu sao lại thuận tay như thể mới xảy ra hôm qua.
Hỏi xong "Hết chưa?", bàn tay quen lối thò về phía eo cô, suýt nữa luồn vào trong.
Thịnh Tuyết Phong phản ứng nhanh tay đè tay anh lại.
Đầu ngón tay Giang Khai đã chạm vào làn da cô, cảm giác quen thuộc, như kẹo mật ngọt ngào tan chảy, thân mật và an tâm, ngay lập tức đưa anh trở về thời thơ ấu đã xa. Anh quyến luyến dùng đầu ngón tay day nhẹ.
Thấy cô kháng cự, anh nghi hoặc "Hử?" một tiếng.
Giọng nam trầm khàn khàn, một sự gợi cảm vô thức, trong đêm tối khiến thị giác gần như tê liệt, mỗi âm tiết đều như mọc ra xúc tu nhạy cảm, trêu chọc gấp bội.
"Không phải ngứa lưng." Thịnh Tuyết Phong bối rối giãy giụa, ý tứ kháng cự rất rõ ràng, "Anh thở, em nhột ở cổ."
Giang Khai dần tỉnh táo lại, anh chợt nhận ra, đây là năm thứ hai anh và Thịnh Tuyết Phong kết hôn, thời thơ ấu thân mật vô tư của họ đã qua rất lâu rồi. Cô bé phiền phức, bám dính, luôn đi theo sau họ cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy xiết của dòng sông thời gian, bóng dáng biến mất.
Cảm giác sai lệch đột ngột này khiến anh thấy quá đỗi vô vị, anh đột ngột rút tay lại, cơ thể cũng lùi ra ngoài khoảng cách an toàn.
Không khí dường như lạnh đi ngay lập tức, không ai hành động nữa, chỉ còn lại hai hơi thở nhẹ nhàng, lúc lên lúc xuống đan xen vào nhau, nhưng luôn không cùng một tần số.
Trong cùng một không gian kín, họ dường như vừa rất gần lại vừa rất xa.
Yên ổn cho đến sáng.
Giang Khai mở mắt, toàn bộ cửa sổ kính sát trần hướng nam mở toang, những mảng ánh nắng trong vắt chiếu thẳng vào phòng, đổ xuống sàn gỗ màu nhạt, hơn nửa chiếc giường cũng được chiếu sáng, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí hiện rõ mồn một, sự ấm áp đặc trưng của mùa đông.
Dựa theo hướng ánh nắng, lúc này hẳn là giữa trưa rồi.
Thịnh Tuyết Phong vẫn ở trong phòng chưa đi, đang tựa vào đầu giường gác chân chơi điện thoại.
Đầu óc Giang Khai vẫn còn hơi mơ màng, tùy tiện liếc cô một cái rồi nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, hình ảnh còn sót lại trong võng mạc chiếu như phim đèn chiếu, đó là đôi chân dưới váy ngủ của Thịnh Tuyết Phong, thon dài thẳng tắp nhưng không mất đi sự mềm mại, trắng đến chói mắt.
Cô là kiểu người điển hình mặc áo trông gầy, cởi áo có da thịt, nhìn thì mảnh mai, thực ra chỉ vì khung xương nhỏ, chạm vào là cả bàn tay mềm mại. Thú vị hơn là, nhìn mặt thì là người lùn, nhưng thực tế chiều cao lại hơn mét bảy.
Đúng là kiểu ‘búp bê người lớn’ — nhỏ nhắn mà đầy đặn, ngây thơ mà gợi cảm
Giang Khai xưa nay khinh thường việc thừa nhận Thịnh Tuyết Phong quả thực có chút nhan sắc, đây là niềm tin mà anh và Thịnh Tích Chu đã kiên trì từ nhỏ đến lớn, ngang giá với lòng tự trọng, còn cao hơn cả giá trị sinh mạng.
Đẩy những hình ảnh còn sót lại ra khỏi đầu, anh trở người quay lưng lại với hướng ánh sáng, định ngủ thêm một giấc vùi.
Anh và Thịnh Tuyết Phong đều rất thoải mái khi ở nhà đối phương, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, không có gánh nặng tâm lý.
Thịnh Tuyết Phong không chịu nổi: "Không thể đi tắm sao, người toàn mùi rượu thối chết đi được."
Giang Khai hồi lâu mới trả lời cô: "Vậy em đi đi." Anh hôi mà vẫn còn ở bên cạnh anh chơi điện thoại, thật là lắm chuyện.
"Đây là phòng em." Thịnh Tuyết Phong nói.
Giang Khai lười động não, dùng chiêu cũ, mỉa mai bắt chước giọng cô: "Đây là phòng anh."
Thịnh Tuyết Phong quả nhiên bị anh chọc giận, "vụt" một tiếng bật dậy.
Giang Khai cảm nhận được sự động đậy trên đệm giường bên cạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự tức giận mất mặt của Công chúa Thịnh, không ngoài việc cô sẽ giật tung chăn anh hoặc lấy gối bịt mặt anh.
Lớn như vậy rồi cô cũng không làm ra hành động nhàm chán là chạy xuống lầu mách lẻo nữa—thực ra có mách anh cũng không sợ, từ khi kết hôn đến nay, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, bố mẹ vợ đều thiên vị anh vô điều kiện.
Dựa vào động tác cô nắm góc chăn, cô chọn cách thứ nhất.
"Đừng làm loạn." Giang Khai giữ chặt chăn.
Thịnh Tuyết Phong làm gì có chuyện nghe lời như vậy.
Vài lần kéo co, anh dứt khoát không tranh giành với cô nữa, chỉ nở một nụ cười nửa miệng trên mặt: "Thịnh Tuyết Phong, giật rồi đừng hối hận."
Thịnh Tuyết Phong vốn không liên tưởng đến hướng không phù hợp với trẻ em, nhưng biểu cảm này của anh vừa xuất hiện, cô lập tức hiểu ra.
Cô cứng đơ người ngay chỗ nắm góc chăn, lưỡng nan, tiếp tục là lưu manh, buông tay là nhát gan.
"Chậc." Giang Khai cười nhạo một tiếng, với lấy điện thoại đầu giường lướt tin tức đua xe.
Thịnh Tuyết Phong cảm thấy Giang Khai phần lớn đang hù dọa cô, nhưng cuối cùng cô cũng không dám thực sự ra tay, chỉ dám mạnh miệng: "Bây giờ đâu phải buổi sáng, anh còn có thể … cương..."
Động tác vuốt màn hình của Giang Khai khựng lại. Anh ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp, như đang nói không cần lời: “Em vừa nói cái gì thế?”
Thịnh Tuyết Phong bị anh nhìn đến mức nổi da gà, cố nuốt ngược chữ "thời" (bình minh) nguy hiểm nhất vào bụng, và trước khi anh mở miệng thì nhận thua: "Coi như em chưa nói gì."
Giang Khai nhìn cô thêm hai giây, sau đó mới cúi đầu nhìn điện thoại.
Thịnh Tuyết Phong vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe anh nói: "Anh thức dậy lúc nào, lúc đó chính là sáng (chữ 晨 phát âm là Chén - bình minh), em hiểu không?"
Thịnh Tuyết Phong hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, có lẽ chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua phần này, nên anh nói gì, thái độ thế nào cô cũng chấp nhận, gật đầu như giã tỏi xong, im lặng đứng bên cạnh không nói một lời. Phải biết rằng, những lúc khác Công chúa Thịnh đều kiêu căng, ngẩng mặt nhìn người khác bằng cằm.
Yên ổn chưa được năm phút, cô lại đâm đầu vào chỗ chết: "Anh xong chưa?"
Giang Khai cảm thấy lần về nhà này, cô vợ anh nhất định có bệnh nặng. Anh chơi trò gia đình với cô, cô chơi trò 18+ với anh.
Thịnh Tuyết Phong vội vàng giải thích: "Dưới nhà đã gọi ăn cơm trưa rồi, anh mau đi tắm đi."
Như để chứng minh lời cô, tiếng gõ cửa lại vang lên bên ngoài, lần này là Thẩm Thường Bội đích thân đến giục ăn cơm. Thịnh Tuyết Phong như thấy cứu tinh, liên tục đáp "Đến ngay đến ngay" về phía cửa.
Nể mặt mẹ vợ, Giang Khai tha cho Thịnh Tuyết Phong.
Nhưng cô lại không hề trân trọng sự khoan dung của anh, lúc anh đứng dậy, mắt cô theo bản năng liếc xuống.
Bị anh bắt quả tang ngay tại trận.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, anh hất cằm về phía phòng tắm, ý bảo cô đi theo: "Tò mò đến vậy à?"
Vừa tà mị, vừa gợi dục. Quá đáng sợ. Thịnh Tuyết Phong như một con thỏ bị giật mình, kêu lên "Hôm nay mẹ nấu món gì" rồi chạy về phía cửa phòng, dép cũng không kịp mang.
Giang Khai lại cười khẩy một tiếng, không quay đầu lại bước vào phòng tắm.
Anh vẫn luôn chê bai các sản phẩm tắm gội của Thịnh Tuyết Phong đều quá nữ tính, thơm đến mức cay mũi, bôi lên người luôn cảm thấy không sạch, không ngờ lần này bóp ra lại khá tươi mát, mùi chanh quen thuộc, bọt xà phòng phong phú dễ xả trôi. Anh lười quan tâm đó là sữa tắm hay dầu gội, để tiết kiệm thời gian gội rửa một thể.
Tắm xong đi ra, Thịnh Tuyết Phong vẫn đang đợi anh, trông có vẻ tâm trạng khá vui vẻ, hơn nữa là kiểu cô cố gắng giả vờ như không có chuyện gì nhưng lại không nhịn được cười khó chịu. Ánh mắt nhìn anh cứ như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm vĩ đại nào đó.
"Làm trò quỷ gì thế?" Giang Khai ném chiếc khăn lau tóc về phía cô.
Thịnh Tuyết Phong né tránh không kịp, bị chiếc khăn hơi ẩm đập thẳng vào mặt, lại hiếm khi không tức giận, chỉ mím môi, nhấc chân bước ra ngoài, bước chân có chút nhảy nhót: "Không có gì cả."
Giang Khai càng chắc chắn có âm mưu. Trò trẻ con, anh khinh thường, đi theo sau cô xuống lầu.
Thịnh Tích Chu đã chờ sẵn ở bàn ăn, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ. Thấy hai người đi xuống, anh ấy lười chào hỏi, chỉ dùng ánh mắt không hề khách sáo hỏi thăm họ một câu.
Giang Khai và Thịnh Tuyết Phong đều hiểu, anh ấy nói là: Lề mề, làm trò quái gì vậy.
Luồng khí do sự di chuyển tạo ra lướt qua, Thịnh Tích Chu khẽ sững lại, kỳ lạ nhìn về phía hai người.
Giang Khai nhận ra, ngước mắt nhìn lại: "Sao vậy?"
Thịnh Tích Chu vốn không muốn lo chuyện bao đồng, dù sao mối quan hệ hai người đã không còn thân thiết như trước, nhưng ngồi một lúc vẫn không nhịn được, anh ấy nhấc nửa chiếc ghế nghiêng lại gần, hít hít mũi hai cái. Đã xác nhận.
Ngoài sự cạn lời, anh ấy nghi ngờ hai vợ chồng trẻ đang chơi trò tình thú kỳ quái gì, cân nhắc một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi: "Sao cậu lại dùng nước rửa chén để tắm vậy?"
36 Chương