NovelToon NovelToon

Chương 1

Khi Miêu Lam xuống máy bay, trời đã hơn mười một giờ. Thư ký Khang Toàn đẩy vali hành lý, giọng có vẻ gấp gáp: "Từ sân bay về khách sạn nhanh nhất cũng mất bốn mươi phút, e là sẽ muộn mất."

"Không sao, muộn thì cứ muộn thôi."

"Sếp đã quyết định quay về rồi, sao bây giờ lại không vội nữa?" Thư ký khó hiểu, bước chân vội vã, trán lấm tấm mồ hôi, quay đầu lại thấy Miêu Lam vẫn giữ vẻ ôn hòa điềm nhiên như thường lệ, ngay cả sợi tóc cũng không xô lệch, đúng là chẳng hề vội vàng.

"Đằng nào không kịp rồi mà." Cô vẫn đang trấn an thư ký của mình.

Hôm nay là kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới kim cương của ông nội và phu nhân. Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức rất long trọng, gần nửa số gia đình lớn ở Bắc Kinh đều sẽ tham dự.

Miêu Lam là cháu, đáng ra phải có mặt sớm để đón khách. Nhưng dù Miêu Khải Nhuận là ông nội của cô, phu nhân Thôi Thư Lệ lại là vợ hai của ông ấy nên cảnh gia đình sum vầy có thể không có cô cũng không sao, mọi người cũng ngầm hiểu điều đó.

Gần đây cô ra ngoài công tác, vốn dĩ không định về nhà, nhưng năm nay đặc biệt hơn vì  trưởng bối nhà họ Hạ cũng sẽ tham dự.

Hai năm trước, cô và con trai cả nhà họ Hạ là Hạ Cảnh Đồng đã đính hôn, coi như hai nhà đã kết thông gia.

Người nhà họ Hạ đã xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Miêu, Miêu Lam là con dâu tương lai của nhà họ Hạ, không có lý do gì để không xuất hiện.

Xe chạy đến khách sạn, Miêu Lam không còn thời gian để thay quần áo, may mắn là bộ đồ công sở cô đang mặc cũng khá tươm tất.

Tại quầy tiếp tân của sảnh tiệc, chỉ có dì quản gia của nhà họ Miêu đang đứng đó, xem ra hầu hết khách mời đã đến đầy đủ.

Cô chào hỏi rồi đi vào, bàn chính là nơi các vị trưởng bối, họ hàng nhà họ Miêu đang ngồi. Ở bàn dành cho người trẻ tuổi bên cạnh, Miêu Y Y nhìn thấy cô, vui vẻ vẫy tay gọi: "Chị ơi! Chỗ này, em giữ chỗ cho chị rồi."

Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, Miêu Khải Nhuận theo thông lệ phải nói vài lời.

Miêu Lam ngồi xuống, Miêu Y Y ở bên phải kề sát, vừa định mở miệng đã bị ngăn lại, "Nghe ông nói xong đã."

Lời phát biểu của đại nhân vật , năm mươi năm sóng gió và tình cảm gắn bó đã khắc sâu đối phương vào cuộc đời ông, khiến khách mời xúc động. Miêu Lam lại vô cớ nghĩ đến người bà nội ruột đã mất sớm của mình. Nói là bà nội, nhưng thực ra bà còn chưa làm mẹ được mấy năm, cô tất nhiên không thể gặp, cũng không có bất kỳ tình cảm nào. Chỉ là thấy tiếc nuối, e rằng ở đây chỉ còn cô là nhớ đến người đó.

Tiếng vỗ tay vang dội, Miêu Y Y ở dưới không nhịn được mà phá đám: "Ông nội nói thì hay thôi, tối qua hai ông bà còn cãi nhau chí chóe."

Miêu Lam hỏi: "Cãi gì?"

"Chuyện cô út vẫn chưa chịu kết hôn ấy mà, ông nội nói tất cả là do bà nội nuông chiều."

Miêu Khải Nhuận có hai con trai và một con gái, con trai cả là do người vợ đầu tiên sinh, con trai thứ hai và con gái út là do Thôi Thư Lệ sinh.

Miêu Lam và Miêu Y Y là chị em họ, những ân oán đến thế hệ này đã phai nhạt đi nhiều.

Hai chị em cách nhau bốn tuổi, lớn lên cùng nhau, Miêu Y Y biết ai là người thật lòng tốt với mình.

Cô ấy đối với người khác luôn là tiểu thư kiêu căng hống hách nhưng trước mặt Miêu Lam lại là một chú thỏ trắng ngoan ngoãn.

Cô ấy chỉ không hài lòng một điều: mình không phải là em gái duy nhất của Miêu Lam.

"Em ủng hộ cô út không kết hôn. Ông nội đúng là cổ hủ, phong kiến!"

"Y Y." Miêu Lam ra hiệu cho cô ấy kiềm chế.

"Đúng mà." Miêu Y Y không phục, "Đại Thanh đã diệt vong từ lâu mà ông vẫn còn giữ cái kiểu hôn nhân sắp đặt đó. Chị đáng lẽ ra phải phản kháng từ đầu, có cô út đứng ra chịu trận rồi, chị sợ gì. Dù có là nhà họ Hạ thì có gì to tát đâu."

"Nhóc quỷ này, bớt nói lại đi."

Cô út có thể chống đỡ được là vì còn có mẹ ruột nuông chiều.

Còn cô thì sao, chẳng có ai chống lưng cho cô cả.

Còn nhà họ Hạ có gì to tát ư? Đó là dù không có mối liên hệ thông gia này, người nhà họ Hạ đến dự tiệc của nhà họ Miêu vẫn luôn được xếp ngồi bàn chính.

Miêu Lam nâng ly rượu đứng dậy, đi đến bên cạnh Miêu Khải Nhuận ở bàn chính, trước tiên giải thích và xin lỗi vì đã đến muộn.

Trong trường hợp như vậy, không ai sẽ quá khắt khe.

"Lam Lam, cháu đã gặp chú Hạ chưa?"

Người nhà họ Hạ đến là Hạ Duy Quân, bố của Hạ Cảnh Đồng, cô cung kính chào hỏi ông.

Hạ Duy Quân mang khí chất của một thương gia Nho nhã, khi không nói chuyện có vẻ hơi nghiêm nghị nhưng đối xử với Miêu Lam rất ôn hòa, xét cho cùng, ông hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Trong số các thiên kim tiểu thư thế hệ này ở Bắc Kinh, Miêu Lam chắc chắn là người nổi bật nhất.

Về nhan sắc, học vấn, năng lực, cô đều không có gì đáng chê trách.

Thậm chí, hoàn cảnh hơi khó xử của cô trong nhà họ Miêu, đối với người ngoài lại là một ưu điểm,  cô dễ bị kiểm soát.

Hạ Duy Quân nói vài câu xã giao giải thích lý do Hạ Cảnh Đồng không đến, mọi người đều cười nói không sao, "Vẫn nên coi trọng sự nghiệp."

Trên bàn tròn rộng lớn, chỉ cần duy trì vẻ hòa hợp bề ngoài là đủ, còn tình cảm thật sự, chưa bao giờ là quan trọng.

Miêu Lam lơ đãng nghe một hồi những lời khách sáo, chỉ có một câu lọt vào tai.

Khi Hạ Duy Quân không ngừng nói con trai mình không ra gì. Ông lại nhắc đến chuyện công việc của Hạ Cảnh Đồng ở nước ngoài sắp kết thúc, sau khi về nước sẽ thường trú ở Bắc Kinh.

Điều này có nghĩa là, hôn sự của cô và Hạ Cảnh Đồng, sẽ chính thức bắt đầu.

Buổi chiều, tiệc tàn, sau khi tiễn khách, Miêu Lam không đồng ý lời đề nghị về nhà cùng của Miêu Y Y.

Xe của thư ký vẫn đợi sẵn, cô đã uống rượu, tạm thời chưa nghĩ ra nên đi đâu.

Tài xế lái xe chạy vòng quanh con đường gần khách sạn, Miêu Lam nằm úp mặt bên cửa sổ hóng gió, muốn ngủ, nhưng lại trân trọng thời gian một mình thư giãn hiếm có.

Đài phát thanh trên xe đang đưa tin dự báo thời tiết: "Nhiệt độ cao nhất hôm nay của thành phố chúng ta đạt hai mươi tám độ C, nhiệt độ này vào cuối tháng Mười khá hiếm gặp."

"Vâng, nhưng hãy trân trọng chút ấm áp cuối cùng, không khí lạnh sẽ lặng lẽ tràn về vào đêm thứ Sáu tuần này, nhiệt độ giảm từ hai mươi đến mười lăm độ C, xin quý vị công dân lưu ý giữ ấm."

Mùa thu rồi, Miêu Lam nghĩ.

Cô không thích.

Xe chạy đến đường Linh Tượng, tốc độ giảm rõ rệt.

Hai bên đường Linh Tượng trồng những cây ngô đồng trăm tuổi, là con đường ngô đồng nổi tiếng ở Bắc Kinh, người đến ngắm cảnh tấp nập không ngớt.

Dọc theo đường Linh Tượng lên trên là một khu thắng cảnh rừng núi, vì không khí trong lành và cảnh đẹp nên gần đó đã phát triển một khu dân cư cao cấp, tên là Dụ Kim Đường.

Khi Miêu Lam và Hạ Cảnh Đồng đính hôn, một trong những lễ vật đính hôn chính là một căn nhà ở Dụ Kim Đường.

"Dừng ở đây đi, anh cứ lái xe đến Dụ Kim Đường, tôi tự đi bộ một lát."

Miêu Lam xuống xe, theo dòng người tản bộ.

Điện thoại trong túi rung lên, cô tạm thời không muốn bị làm phiền nhưng khi chuyển sang chế độ im lặng, liếc thấy người gửi tin nhắn, cô vẫn chọn trả lời.

Bác sĩ Cố: [Kiểm tra sức khỏe của em còn định kéo dài đến bao giờ?]

Đi bộ không tiện gõ chữ, cô đưa điện thoại lên ngang cằm, trả lời bằng tin nhắn thoại: "Tôi vừa về Bắc Kinh, cho tôi thêm vài ngày nữa nhé bác sĩ Cố."

Bác sĩ Cố: [Em còn dám uống rượu?]

Miêu Lam ngạc nhiên: "Sao bác sĩ nghe ra được vậy?"

Đầu dây bên kia không trả lời, có lẽ cũng biết hôm nay là ngày cô chắc chắn phải uống.

Bác sĩ Cố: [Kiểm tra sức khỏe mau chóng đi làm đi.]

Bác sĩ Cố: [Cuối tuần trời sẽ trở lạnh, nhớ mặc thêm áo.]

Miêu Lam dừng bước, trả lời một chữ [Vâng].

Một cơn gió thoảng qua, lá cây trên cành xào xạc rơi xuống, một chiếc lá vừa vặn đậu lên vai Miêu Lam.

Cô đưa tay lên nhặt lấy chiếc lá.

Chiếc lá ngô đồng to bản nằm gọn trong lòng bàn tay, chuyển màu từ xanh sang vàng, cuống lá mảnh vẫn còn sức sống, dai dai và ẩm ướt.

Đến khi nhiệt độ giảm xuống, thúc đẩy phong cảnh vàng rực rỡ của đường Ngô Đồng, vẻ đẹp của đường Linh Tượng sẽ đạt đến đỉnh điểm trong năm.

Miêu Lam không thích cái lạnh của mùa thu đông ở Bắc Kinh, cảnh đẹp như vậy cuối cùng cũng là một chút an ủi.

Tâm trí rối bời, trên con đường mang ý nghĩa đặc biệt này, cuối cùng mọi suy nghĩ đều tập trung vào một cái tên.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, ngón tay lướt xuống, định vị đến một ảnh đại diện: ảnh phong cảnh, chính là con đường Ngô Đồng nơi cô đang đứng lúc này.

Nhấn vào khung chat, ghi chú ở trên cùng không thay đổi, là biệt danh WeChat của đối phương: HE

Màn hình có giới hạn bị chia thành những ô nhỏ hơn bởi thời gian hiển thị liên tục.

Họ có trao đổi, thường kết thúc trong vòng ba lượt đối thoại, thời điểm đa số là một ngày lễ truyền thống nào đó, hoặc sinh nhật hay ngày kỷ niệm của một người thân quan trọng.

Thảo luận về việc tặng quà gì, cô quyết định, anh chi tiền.

Trong mắt mọi người, mặc dù họ chưa kết hôn, nhưng đã rõ ràng là một cặp vợ chồng, đặc biệt là Miêu Lam, cô đối xử với gia đình hai bên rất chu đáo, không bao giờ mắc lỗi.

Hai năm Hạ Cảnh Đồng ở nước ngoài, thái độ của cô khi thể hiện với người ngoài luôn là thông cảm và ủng hộ, nói rằng anh cũng vất vả.

Dường như giữa họ đã có tình cảm nhiều năm.

Nhưng chỉ có hai người họ mới biết, mối quan hệ vốn dĩ sâu sắc và phức tạp này, vì sự vắng mặt của anh, mà được đơn giản hóa đến mức tối đa.

Cô làm quản lý sản phẩm có gu thẩm mỹ tinh tế, anh làm ông chủ chi tiền sảng khoái.

Quan hệ hợp tác, công tư phân minh, dứt khoát gọn gàng.

Khi Miêu Lam tưởng mình đã quen rồi.

Hạ Cảnh Đồng đột nhiên muốn quay về.

Nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, cô thật sự muốn hét lên một tiếng.

Nhìn về phía trước, con đường lên núi đột nhiên trở nên dốc hơn, nhưng là do cô tự chọn, nên phải đi hết.

Ngón tay chạm vào màn hình, tin nhắn được gửi đi: [Khi nào anh về Bắc Kinh?]

Edward Polo Club tổ chức trận đấu giao hữu cuối cùng của mùa thu, hai đội trên sân đều được tạm thời thành lập, gồm các công tử nhà giàu ngẫu hứng.

Mặc dù kỹ thuật không bằng các cầu thủ polo chuyên nghiệp, nhưng tính giải trí thì không hề kém cạnh.

Một hậu vệ của đội B ghi bàn bằng cú đánh trái tay, kết thúc hiệp bốn sau đúng bảy phút, sân đấu tràn ngập tiếng reo hò.

Hạ Cảnh Đồng lật người xuống ngựa, cụng tay với đồng đội vài cái, hẹn tối nay tụ tập, chiếc mũ bảo hiểm cùng gậy chơi polo được giao cho nhân viên bên sân.

Anh dắt ngựa đi dạo hai vòng, một cô gái tóc xanh ở ngoài sân chạy nhanh đến, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt, ánh mắt trân trọng tỉ mỉ ngắm nhìn ngũ quan của Hạ Cảnh Đồng, càng nhìn càng có vẻ yêu thích.

"Henry, hôm nay anh không đeo kính," cô gái tóc xanh gọi tên tiếng nước ngoài của anh, tiếng phổ thông không chuẩn, "nhưng anh đã thắng!"

Một sự chuyển tiếp không mấy logic, ngụ ý rằng anh ấy làm gì cũng rất giỏi.

Hạ Cảnh Đồng bị màu xanh lam rực rỡ làm chói mắt, trong đầu nắm bắt thông tin về thân phận của cô ta, qua loa đáp: "Không đeo."

Cô gái tóc xanh đưa tay sờ vào bờm ngựa, "Cuối tuần bố em mừng thọ, anh đến chơi nhé."

Con ngựa không quen với mùi và sự chạm vào lạ lẫm, khịt mũi.

Hạ Cảnh Đồng giật dây cương, cảm thấy lời mời này của cô ta hơi lạ.

Bố của cô gái tóc xanh là ông chủ của một tập đoàn lớn tại địa phương, lão cáo già này rất tinh ranh trong việc tính toán, đã ngấm ngầm gây bao nhiêu trở ngại cho anh, vậy mà lại nuôi ra được một cô con gái ngây thơ dễ thương.

Anh mở miệng, nghe như đang đùa: "Tôi đến nhỡ đâu lại làm ông ấy tức giận đến mức có chuyện gì xảy ra."

"Sao lại thế được? Bố em luôn rất ngưỡng mộ anh, cũng bảo em nên kết giao nhiều bạn bè, ông ấy sẽ rất vui khi gặp anh."

"Nhưng tôi thấy ông ấy không vừa mắt."

Cô gái tóc xanh bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc, gần như cho rằng tiếng Trubng của mình không tốt nên hiểu sai ý.

Đang định hỏi, một người bạn đi cùng hiểu rõ tình hình, vội vàng kéo cô ta lại thì thầm nói chuyện.

Gió ẩm trên sân ngựa thổi qua, lác đác vài từ lọt vào tai Hạ Cảnh Đồng: engaged (đính hôn), fiancee (vị hôn thê), jerk (tên khốn).

Và cả Miaomiao (Miêu Miêu) xuất hiện liên tục.

Hạ Cảnh Đồng định rời đi, bị tiếng giận dữ chất vấn của cô gái tóc xanh chặn lại: "Henry, anh đã đính hôn rồi ư? Anh chưa bao giờ nói cho em biết!"

Cô ta thẳng thắn và bạo dạn: "Anh rõ ràng biết, em thích anh."

Hạ Cảnh Đồng còn thẳng thắn hơn: "Thích tôi mà cô đến cái này cũng không biết? Thích kiểu gì vậy?"

"Anh…!"

"Tôi là một tên khốn, hai người vừa rồi chẳng phải đã đưa ra kết luận rồi sao." Anh lười phí lời nữa, dắt ngựa bỏ đi, "Xin lỗi, tôi phải đi rồi, Beth."

Cô gái tóc xanh tức giận bốc hỏa: "Em tên Bella!"

Khu vực nghỉ ngơi phía sau sân tấp nập người qua lại, Hạ Cảnh Đồng lấy đồ cá nhân của mình, miễn cưỡng tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống.

Kính râm được đeo lên, đôi môi mím chặt, những người có ý định bắt chuyện đều bị khí chất của anh làm cho choáng váng.

Rõ ràng là anh không muốn để ý đến ai lúc này.

Trên điện thoại, tin nhắn từ Miêu Lam vừa được gửi đến.

Hai người chưa bao giờ nói chuyện về việc anh sắp về nước nhưng cô ấy biết được, anh cũng không mấy ngạc nhiên.

Dù sao đây cũng không phải tin tức gì bí mật.

"Đang nói chuyện với ai ở đây thế?"

Hạ Cảnh Đồng ngẩng đầu, ánh nắng chói chang bị kính râm ngăn lại, người đến cũng mất đi màu sắc, là bạn anh, Kỷ Vân Diệp.

Giọng điệu bình thản đáp: "Với em gái cậu."

"Ai lại chọc cậu rồi?"

"Em gái cậu."

Kỷ Vân Diệp ném chai nước đóng chai trong tay qua, "Nói chuyện tử tế được không?"

Chai nước được đón lấy, Hạ Cảnh Đồng giơ điện thoại lên, dòng chữ "Miêu Lam" được ghi chú ở đầu màn hình chĩa thẳng vào mắt Kỷ Vân Diệp, "Vị hôn thê của tôi, em họ của cậu."

Kỷ Vân Diệp: "..."

Miêu Lam là con gái lớn của cô ruột Kỷ Vân Diệp, nhưng sau khi cô ruột ly hôn rồi qua đời, nhà họ Kỷ và nhà họ Miêu đã cắt đứt liên lạc, anh em họ tự nhiên cũng trở nên xa cách, ngay cả khi hai người đính hôn, Kỷ Vân Diệp cũng không tham dự.

Hai năm nay Hạ Cảnh Đồng một thân một mình ở nước ngoài, bạn bè của anh không hề có cảm giác chân thật về việc anh đã đính hôn.

Kỷ Vân Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hiếm khi có cơ hội ra vẻ anh vợ: "Cũng chưa nghe cậu gọi tôi một tiếng anh."

"Cậu nghĩ sao?"

"Cậu nghĩ sao? Hai năm không về nhà?"

"Thay cô ấy tỏ ra bất bình à? Nhà họ Kỷ cậu còn quản chuyện của nhà họ Miêu à?"

Kỷ Vân Diệp quả thực không quản được, nhưng anh ta cứ muốn xen vào.

"Ài, em gái tôi có biết bao nhiêu người thích, lúc hai người đính hôn biết bao nhiêu người ghen tị, cậu thì hay rồi, chớp mắt đã bỏ chạy."

"Cậu có chuyện gì muốn nói nữa không?"

"Người anh em à, tôi với Miêu Lam có họ hàng, với cậu có tình nghĩa, sau này đều là người một nhà, nói thật lòng với anh đi, cậu rốt cuộc định thế nào?"

Hạ Cảnh Đồng tắt điện thoại đặt lên bàn, đột nhiên ngồi thẳng người, vừa cười vừa không cười gọi một tiếng: "Anh trai."

"..."

Kỷ Vân Diệp nổi da gà khắp người, "Cút!"

Hạ Cảnh Đồng đứng dậy đi vào phòng thay đồ, gọi điện cho thư ký Ngô Cảnh, "Gửi thông tin chuyến bay thứ Bảy cho tiểu thư Miêu một bản."

"Tiểu thư Miêu...?" Thư ký Ngô Cảnh thoáng bối rối với yêu cầu kỳ lạ này, nhưng linh cảm nghề nghiệp trỗi dậy, chợt lóe lên rằng vị hôn thê của sếp chính là họ Miêu đặc biệt này.

"Vâng, sếp, nhưng có lẽ cần anh cung cấp cho tôi thông tin liên hệ của tiểu thư Miêu."

Thư ký chỉ có thể khéo léo nhắc nhở sếp rằng hành động này là thừa thãi: chuyện của hai vợ chồng sếp, hà cớ gì lại phải qua tay tôi.

"Thôi đi." Hạ Cảnh Đồng xoa xoa thái dương, trước khi cúp máy lại dặn thêm một câu, "Khi hạ cánh không cần sắp xếp xe cho tôi."

Trong lúc nói chuyện, thư ký đã gửi thông tin chuyến bay cho Hạ Cảnh Đồng, xác nhận lại một câu: "Đến lúc đó tiểu thư Miêu sẽ đón anh ạ?"

"Ừm."

Hạ Cảnh Đồng mở lại khung chat với Miêu Lam.

HE: [Thứ Bảy.]

Kèm theo thông tin chuyến bay.

HE: [Đến đón tôi.]

Truyện Hot

Novelbiz

Thông tin liên hệ: [email protected]