Tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang vọng khắp phòng khách, từng giây từng giây trôi qua. Trong căn biệt thự trang nhã, ba người đang ngồi tại chiếc bàn ăn gỗ dài. Ánh đèn chùm rủ xuống từ trần nhà, hắt ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rọi người con gái đang ngồi một mình ở giữa, khiến cô trở nên rực rỡ và quyến rũ.
Phó An Na nhìn chằm chằm vào bản thống kê dữ liệu chi chít trước mặt, vẫn không thể tin nổi. Cô ngước lên nhìn bố mẹ ngồi đối diện, “Vậy, nhà ta thật sự sắp phá sản rồi sao?”
Đôi vợ chồng đối diện được chăm sóc rất tốt, gương mặt người phụ nữ không có dấu vết của thời gian, chỉ có sự quý phái của một phu nhân. Còn người đàn ông mặc vest chỉnh tề, dù đã ở tuổi trung niên nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, đeo cặp kính gọng vàng, trông hiền lành và nho nhã.
Cả hai đang ngồi thẳng lưng. Bà Phó, quý bà Tô Thải Phù, nhấp một ngụm trà từ chiếc tách sứ tinh xảo, “Đúng vậy, phá sản rồi, lừa con làm gì?”
Trong cuộc đời Phó An Na, cô đã từng được hỏi vô số câu hỏi giả định, nhưng chưa bao giờ có một giả định nào là, nếu một ngày kia, nhà cô phá sản thì phải làm sao.
Phó An Na lướt mắt qua các bản dữ liệu, “Hay là con debut làm minh tinh nhỉ?” Cô dựa vào ghế, đề xuất.
Phó An Na nhìn sang bố mình, ông Phó cười tủm tỉm lắc đầu, tỏ ý hoàn toàn không đồng ý. Sau đó cô lại nhìn sang mẹ.
Bà Phó rất bình tĩnh, dường như đã đoán trước được cô sẽ nói như vậy, không hề ngạc nhiên, giọng điệu điềm nhiên, “Ồ, thế à? Vậy để mẹ mạnh dạn dự đoán nhé, chẳng lẽ con đường làm ngôi sao của con sẽ là sáng debut, trưa xảy ra chuyện, chiều giải nghệ?”
Phó An Na, “…” Không cho thì thôi, sao phải công kích cá nhân con thế?
Nhưng chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn gia đình mình tan đàn xẻ nghé sao?
Không đúng, là từ một gia đình giàu có trở thành một gia đình nợ nần, sao lại thành tan đàn xẻ nghé được?
Nghĩ lại, từ giàu có thành nợ nần, thà tan đàn xẻ nghé còn hơn.
Thấy con gái chìm vào suy tư, ông Phó liếc bà Phó, hai người trao đổi ánh mắt, chỉ nghe thấy bà Phó khẽ húng hắng, “An Na này, con có muốn làm gì đó cho gia đình mình không?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Phó An Na xác nhận cô thật sự đã tin, bà cẩn thận lấy ra một tấm ảnh, đẩy về phía cô.
Phó An Na ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mẹ, “Mẹ, đây là ai?”
“Đây là Tiểu Kính. Con cũng thấy đấy, không chỉ đẹp trai, mà cậu ấy còn có học thức, có văn hóa, lễ phép, phong độ, không giống như loại phú tam đại vô tích sự như con. Nếu con thật sự muốn giúp bố mẹ, chỉ cần con chinh phục được cậu ấy, thì sẽ có tất cả.”
“Mẹ, khen người thì khen thôi, đừng dìm hàng con.”
Cô nhón lấy tấm ảnh nhìn một cái, người đàn ông trong ảnh trông lạnh lùng cấm dục, mang vẻ không gần gũi phụ nữ.
“Nhưng con là phụ nữ độc lập của thời đại mới mà mẹ, sao con có thể vì tiền mà đi theo đuổi đàn ông?”
Bà Tô Thải Phù tao nhã nhấp một ngụm trà, đã chuẩn bị sẵn, “Ừm, được thôi, phụ nữ độc lập, vậy thì con hãy tìm cách trả hết ba trăm tỷ trong vòng một năm đi.”
Bao nhiêu?
Ba trăm tỷ?
Phó An Na cảm thấy tạm thời vẫn đừng độc lập nữa thì hơn.
Bà Tô tung đòn quyết định cuối cùng, “An Na, mẹ biết chuyện này có thể khó khăn với con, nên mẹ không đòi hỏi con phải phát triển đến mức nào với cậu ấy, chỉ cần làm bạn, nói chuyện được với nhau…”
“Có gì mà khó khăn?”
Phó An Na điềm nhiên cầm lấy tấm ảnh bỏ vào túi xách, “Mẹ, đây là thứ duy nhất con gái mẹ giỏi đấy.”
Bà Phó mỉm cười nhìn con gái, “Tiểu Kính không giống những cậu trai chỉ biết nhìn vẻ ngoài mà con từng gặp đâu. Những chiêu trò nhỏ của con trước đây không có tác dụng với Tiểu Kính đâu.”
Chờ khi bóng dáng Phó An Na hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt hai người, ông Phó mới lo lắng mở lời hỏi bà Phó, “Thải Phù à, chuyện này… liệu có được không? Nếu An Na mà biết chúng ta đang lừa con bé…”
“Lừa con bé thì sao? Không lừa nhà sắp phá sản, con bé có chịu tiếp xúc với một đứa trẻ tốt như Tiểu Kính không?” Bà Tô Thải Phù nói, “Giờ em chỉ hận sao mình không nghĩ ra ý này sớm hơn, để hai đứa trẻ tiếp xúc với nhau sớm hơn.”
Phó An Na, con gái độc nhất của nhà họ Phó, từ nhỏ đã được vợ chồng ông bà Phó chiều chuộng mà lớn lên.
Ở Bắc Kinh, mọi người thường truyền tai nhau về danh xưng “Chu Nhất, Tam Hiểu”. “Nhất” để chỉ một gia đình danh giá nhất, kín tiếng nhất là nhà họ Chu. Còn “Tam Hiểu” là nói về ba gia tộc lớn, bao gồm: nhà họ Trần đứng đầu về tài chính, nhà họ Tần đứng đầu về vận tải đường bộ và nhà họ Phó đứng đầu về vận tải biển.
Hơn nữa, nếu truy cứu nguồn gốc của gia đình Phó, thì phải là từ thời đại cũ. Nhà cũ của họ Phó ở Cố Đô có một tứ hợp viện, điều này cũng không phải là bí mật.
Sinh ra trong một gia đình danh giá như Phó An Na, tính cách cô phóng khoáng và tùy hứng. Cô không có hứng thú với việc kinh doanh, cũng không có hứng thú với bất kỳ thứ gì thịnh hành trong giới tiểu thư Bắc Kinh, hành động chỉ theo ý mình.
Bà Phó muốn con gái mình nghiêm túc tiếp xúc với một người đàn ông tốt, thật sự chỉ có thể dùng hạ sách này.
Trung tâm Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, xe cộ tấp nập trao đổi thứ khí thải lạnh lẽo của đô thị hiện đại, hai bên dải phân cách là mảng xanh cuối cùng tô điểm cho thành phố đầy rẫy những tòa nhà cao tầng.
Chiếc SUV màu đen lăn bánh trên đường, tiếng còi xe vang lên liên tục, đạt đến đỉnh điểm khi đèn xanh sắp hết.
Đèn đỏ bật sáng, chiếc SUV màu đen dừng lại ở ngã tư, Phó An Na cầm điện thoại lên, lướt qua trang giấy mà bạn thân gửi, thấy mấy chữ vỏn vẹn, cô nghi ngờ bấm gọi điện cho bạn thân.
“Tần Chính Dương, tôi nhờ cậu điều tra người, mà cậu chỉ tra được có bấy nhiêu thôi sao?” Vừa kết nối điện thoại, giọng Phó An Na đã vang lên.
Cô nhìn trang giấy chỉ có vài chữ, “Hơn nữa, cái này cũng gọi là tài liệu sao? Tôi không nói đến thông tin liên lạc, ít nhất thì tên, chiều cao, tuổi, cung hoàng đạo gì đó cũng phải có chứ?”
“Đại tiểu thư, không phải là tôi không đưa cho cậu, mà là thật sự không có.” Giọng một người đàn ông trẻ tuổi từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Người mà cậu muốn tìm thật sự không thể tìm ra, chỉ biết người ngoài đều gọi một tiếng Trần Tổng, còn lại không tra được gì cả. Chi bằng cứ trực tiếp đến công ty của người ta xem thử đi.”
Tên công ty thì có ghi, JR, ở khu Đông Thành.
“Nhưng tầng cốt lõi của JR luôn rất kín tiếng, trong giới cũng ít người biết, cậu tìm anh ta làm gì vậy?” Tần Chính Dương tọc mạch hỏi.
“Tán tỉnh.” Phó An Na buông hai chữ rồi cúp điện thoại.
Đường đến khu Đông Thành không xa, nhưng lại tắc.
Khu đất này khi quy hoạch đã có vấn đề, nên về sau khi đi lại cộng thêm lượng người lớn, thường xuyên bị tắc đường.
Đến khi Phó An Na lái xe đến JR, đã là tám giờ tối, cô không chắc mình có thể tìm được người cần tìm hay không.
Chiếc SUV chạy vào hầm để xe, ánh đèn chói mắt chiếu sáng hầm để xe tối tăm, sau đó hoàn toàn tắt. Hầm để xe ngoằn ngoèo, không gian lại rất rộng, cô không nhớ mình đã rẽ mấy lần.
Khi thấy phía trước còn phải rẽ thêm một lần nữa, Phó An Na thực sự không thể nhịn được, quên mất lời dặn dò của thầy dạy lái xe năm xưa, đạp thẳng chân ga.
Ánh đèn pha bất ngờ lóe lên ở chỗ rẽ, Phó An Na giật mình, sau đó đánh lệch vô lăng và đạp phanh.
Tiếng cọ xát chói tai vang lên, cô kéo dây an toàn, sau đó đẩy cửa xuống xe, thấy một chỗ trên xe đã bị móp và tróc sơn.
Trong đầu Phó An Na chợt lóe lên khuôn mặt hiền lành của bố cô và giọng điệu vui vẻ, “An Na này, con có biết đây là gì không?” Ông Phó vỗ vào nắp xe, “Chiếc SUV này chính là con trai ruột của bố đấy!”
Cô nghĩ ngợi, băn khoăn không biết nói với bố rằng đã “xăm trổ” cho “con trai” của ông thì có được chấp nhận không.
Phó An Na quay người lại nhìn chiếc xe bị mình quệt trúng, đường nét thân xe mượt mà cùng lớp sơn đen sang trọng, cô nhất thời không biết mình là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Cốc cốc…” Cửa kính xe bị gõ nhẹ, từ từ hạ xuống, Phó An Na nở nụ cười, “Chào anh, xin lỗi…”
Giọng nói đột ngột ngừng lại.
Khuôn mặt người đàn ông này đang quay nghiêng về phía Phó An Na, đường cằm sắc lạnh, khí chất cấm dục, đôi môi mỏng mím chặt giống đến tám phần với tấm ảnh mờ ảo kia.
Ánh mắt Phó An Na từ từ lướt xuống theo đường cằm của anh, chú ý đến yết hầu nhô ra và cổ áo sơ mi thẳng thớm.
Anh mặc một bộ vest kiểu dáng hiếm thấy ở trong nước, bên trong phối cùng áo gile cài khuy, tôn lên vóc dáng. Không phải kiểu gầy gò cũng không phải kiểu cơ bắp của phòng gym, mà là kiểu mà Phó An Na đã chọn ngay từ cái nhìn đầu tiên trong những bức ảnh manga “Bạn thích kiểu thân hình nào trong mười sáu kiểu dưới đây”.
Lúc này người đàn ông hơi quay đầu lại để nghe cô nói, gương mặt chính diện lộ ra trước mắt cô. Giữa vẻ cấm dục và cao ngạo có một sự xung đột hoang dã khác lạ, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, rõ ràng là từ chối người ngoài, nhưng lại khiến người ta không nhịn được muốn tìm hiểu.
Phó An Na không nhận ra bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ, cô vén tóc ra sau tai, đôi mắt hạnh như chứa nước, màu con ngươi rất nhạt, khuôn mặt trắng sứ mịn màng, gần như không thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Cô khẽ hắng giọng, khi cất lời lần nữa, giọng nói càng thêm dịu dàng, ngọt ngào, “Thật sự xin lỗi vì đã làm xước xe của anh, anh có tiện cho tôi thông tin liên lạc để chúng ta thảo luận về việc bồi thường sau được không?”
Sau khi cô nói xong, người bên cạnh người đàn ông tiến đến nói chuyện, vì vậy khuôn mặt nghiêng xuất sắc đó lại một lần nữa hiện ra trước mắt cô.
Phó An Na cảm nhận được hơi lạnh từ trong xe, ngoài hơi lạnh ra còn có một mùi hương khác xen lẫn.
Mùi đàn hương cay nồng và da thuộc hòa vào nhau, bá đạo và xa cách, giống như chính con người anh. Dưới sự xung đột hoang dã lại mang theo sự kìm nén cấm dục, khiến bạn cảm thấy nguy hiểm nhưng lại không thể không tiến lên dựa dẫm và tin tưởng.
Một lúc lâu sau, người bên trong xe ngồi về chỗ cũ, anh mới động tay, lộ ra một đoạn cổ tay đeo chuỗi hạt Phật, lấy một chiếc danh thiếp màu đen mạ vàng kẹp giữa ngón tay đưa cho cô.
“Tìm cậu ta.” Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, cùng với cửa kính xe từ từ nâng lên.
Cho đến khi cả khuôn mặt Phó An Na phản chiếu trên tấm kính đen kịt, chiếc xe lướt qua cô, cô mới nhận ra toàn bộ quá trình không một ai bước xuống xe, ngay cả tài xế cũng không xuống xem một cái.
Cô là quái vật hay sao vậy?
Phó An Na cầm lấy tấm danh thiếp trên tay, hình đôi cánh đại bàng đan vào nhau cùng thanh kiếm kỵ sĩ mạ vàng được in trên một mặt, cô lật danh thiếp lại, dừng lại một giây, giây tiếp theo tấm danh thiếp mạ vàng bị cô vò thành một cục giấy rồi ném xuống đất.
Khi lên xe còn dẫm lên một cái.
Cô kéo cửa xe ngồi vào, bình tĩnh lại, gửi một tin nhắn Wechat cho Tần Chính Dương.
【Anna: Tôi gặp người rồi. (mặt cười jpg.)】
Rồi không đợi Tần Chính Dương trả lời, cô lại gọi điện cho mẹ, “Alo, mẹ à? Con bị bắt cóc rồi, đối phương đòi ba mươi vạn tiền chuộc, không thì sẽ giết người.”
Bà Phó trả lời qua loa, “Ừ ừ ừ, giết người đi. Nhà sắp phá sản rồi, không có tiền.”
Rồi điện thoại bị cúp.
Phó An Na, “…”
Cô không bỏ cuộc, lại gọi điện cho bố, “Alo, bố à? Con bị bắt cóc rồi, đối phương đòi ba mươi vạn, không thì sẽ giết người.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Phó An Na cũng im lặng.
Một lúc sau, giọng ông Phó vang lên, “An Na này, con lại gây chuyện gì ở bên ngoài rồi?”
Phó An Na, “…Bố, bố hiểu con thật đấy.”
Ông Phó, “Dù sao thì bố cũng rất khó tin rằng ai dám bắt cóc con.”
Lời này Phó An Na không thích nghe, “Bố, bố nói gì vậy chứ? ‘Ai dám bắt cóc con’ là ý gì? Con yếu ớt như vậy, xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, nhà lại còn có tiền, à, không đúng, chắc sắp phá sản rồi… nhưng đó cũng thuộc phạm vi của những tên tội phạm này! Sao lại không thể bị bắt cóc?”
Ông Phó nghe với vẻ mặt lạnh nhạt, “Lần trước con đòi tiền mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy là lúc con thua hai trăm vạn khi đánh bạc ở Las Vegas đấy.”
Phó An Na lập tức im bặt.
“Nói đi, con lại làm gì rồi?”
Phó An Na nhìn chiếc xe bị xước trước mắt, “Con làm xước xe của bố rồi.”
Ông Phó thở phào nhẹ nhõm, “Đòi tiền vì chuyện này à, thế thì may quá, con không sao chứ?”
Cô tin chắc bố cô không biết cô lái chiếc xe nào ra ngoài.
Cúp điện thoại của ông Phó, tin nhắn của Tần Chính Dương hiện lên, đã gửi cách đây mười phút.
【Tần Chính Dương: Cậu biểu cảm gì vậy? Người không đẹp trai à?】
Phó An Na cười khẩy, gõ lách cách trên bàn phím.
【Anna: Gặp mặt rồi nói. Tôi phải đi sửa xe đã.】
72 Chương